Ở ngoài khoảng sân của nhà họ Thái, dưới gốc cây hòe, Dương Thần dựa mình vào thân cây, miệng nhâm nhi điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm Chí Quốc, nói:
- Bây giờ tâm trạng tôi rất không tốt, ông hãy nói ngắn gọn thôi.
Lâm Chí Quốc hiểu ý, gật đầu nói:
- Anh có biết tại sao Dương Liệt cùng với sư phụ của anh ta - đạo trưởng Ngọc Ki Tử của phái Côn Luân xuống núi đến Trung Hải không?
- Đây không phải việc tôi quan tâm.
Dương Thần nói.
- Nhưng đây là việc tôi quan tâm, cũng là việc Viêm Hoàng Thiết Lữ chúng tôi quan tâm.
Lâm Chí Quốc nghiêm mặt nói:
- Lần này sư đồ bọn họ xuống núi, chủ yếu là vì trợ giúp chúng tôi. Tháng trước, chúng tôi đã nhận được một bức chiến thư đe dọa. Với thực lực của đối thủ, chúng tôi không thể không mời cao thủ bên ngoài Viêm Hoàng Thiết Lữ. Mặc dù Dương Liệt còn chưa gia nhập Viêm Hoàng Thiết Lữ, nhưng thực lực của cậu ta và Thiên Long tương đương nhau, hơn nữa sư phụ anh ta- đạo trưởng Ngọc Ki Tử sẽ là một nguồn viện trợ cực lớn.
- Cho nên…
- Cho nên, anh đã đánh trọng thương Dương Liệt rồi, dù sao thì anh cũng phải bồi thường chúng tôi cái gì đó, nếu chúng tôi thua thì sẽ chẳng có lợi cho ai cả.
Lâm Chí Quốc cười nói, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý.
Dương Thần cười nhạo:
- Tôi vì cháu gái ông mà ra tay cứu giúp, lẽ nào ông không cảm ơn tôi sao?
- Cho dù Tuệ Nhi có bị Dương Liệt mang đi thì Dương Liệt cũng sẽ không làm hại nó. Đáng lí ra Dương Liệt có thể tham chiến, nhưng lần này suýt nữa thì bị anh hại chết, khiến cho nó gần một tháng trời không thể hồi phục hoàn toàn được. Mà trong trận chiến của chúng tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu, anh không cảm thấy điều này là không công bằng với chúng tôi hay sao?
- Tại sao tôi phải chơi cái trò công bằng với các ông. Tôi dựa vào cái gì mà phải bồi thường?
Dương Thần nhả khói thuốc, hỏi.
Lâm Chí Quốc chắp tay sau lưng, mắt nhìn về hướng thành phố Trung Hải.
- Chúng tôi dễ dàng tha thứ cho việc anh dẫn một đội “Hải Ưng” đến Hoa Hạ. Đây cũng là đặc quyền tối ưu rồi. Lần này, anh đánh trọng thương người chủ chiến của chúng tôi, chúng tôi cũng không truy cứu, cho dù tôi chấp nhận. Trong đó có thành phần mà anh phải kính nể, nhưng lẽ nào anh không thấy nên tỏ chút thành ý sao?
Dương Thần trầm tư một lúc, hỏi:
- Ông nói trước đi, đối phương là ai, mục đích đến.
Đôi mắt lim dim của Lâm Chí Quốc bỗng bừng sáng:
- Kẻ thù lần này, nhất định là anh hiểu rõ hơn tôi, SANDSTORM, đoàn lính đánh thuê Bão Cát. Mục tiêu chính là hàng mẫu hạt nhân năng lượng mà Hoa Hạ chúng ta đang bí mật chế tạo ở vịnh Trung Hải.
Nghe thấy cái tên này, Dương Thần không khỏi nhướng mày.
Hoa Hạ kiến tạo hàng mẫu hạt nhân năng lượng, trên quốc tế chỉ là tin đồn, không ngờ lại là thật. Tin này đúng là rất bất lợi cho nhiều cường quốc về quân sự. Do vậy, đội lính đánh thuê phi quốc gia đến để tiến hành phá hủy, cũng không phải là không có khả năng. Dù sao đội lính đánh thuê đứng đầu thế giới có sức chiến đấu mạnh hơn nhiều so với Đội đặc chủng quốc gia.
- Đội lính đánh thuê Bão Cát này không phải từ trước đến nay không bao giờ rời khỏi Trung Đông sao?
Dương Thần nói.
- Đúng vậy, Bão Cát từ khi thành lập cho đến nay, cũng không ai biết là nó được thành lập như thế nào. Thời gian bọn họ hoạt động mạnh chỉ là hai năm này. Nếu như nói “Hải Ưng” đang nghe lệnh của anh là bá chủ đội lính đánh thuê của Địa Trung Hải và Bắc Âu, vậy Bão Cát chính là bá chủ Trung Đông – đối thủ với bọn họ. Nói thật, bộ đội đặc chủng Giao Long của chúng tôi căn bản không là đối thủ.
Lâm Chí Quốc với sắc mặt nặng nề, nói.
Dương Thần rút tiếp hai điếu thuốc ra, thuốc lá có thể kích thích làm não hắn tỉnh táo hơn vài phần, sau khi ném mẩu thuốc lá xuống, bắt đầu lặng im suy ngẫm.
Nói đến Bão Cát, mặc dù Dương Thần chưa từng gây gổ với bọn họ, nhưng thuộc hạ của hắn lại chịu không ít thiệt thòi dưới tay bọn họ.
Căn cứ vào báo cáo của Solon, từ sau khi Bão Cát xuất hiện, tờ khai của Trung Đông hình như bị bọn họ cướp đi. Nhưng không phải Hải Ưng không bằng bọn họ, chỉ là đa số các thành viên của Hải Ưng ở vùng đất Trung Đông này là người Bắc Âu và giáp Địa Trung Hải. Hằng năm, bọn họ sinh hoạt trên biển và trên băng tuyết, không am hiểu gì về cuộc chiến tranh sa mạc khốc liệt.
Kết quả là hai năm nay, vùng Trung Đông và châu Âu bị hai đội quân đánh thuê chiếm. Bão Cát đã kiếm được mỏ dầu quý báu, Hải Ưng kiếm được tiền vàng của quý tộc xưa ở châu Âu, không ai xen vào chuyện của ai, chỉ có phân cao thấp.
Cuộc chiến nổi tiếng lần đó của Bão Cát đã thu nhận được một vài lính đánh thuê của đội quân cách mạng của một vài nước ở Trung Đông, đã lật đổ được chính phủ của quốc gia đó. Tình hình chính trị trong lúc này, nước Mỹ dùng vũ lực kết hợp công nghệ cao chèn ép Bão Cát, do vậy mà khống chế được chính quyền bù nhìn, nhưng cũng bị quân lính đánh thuê của Bão Cát trà trộn vài bên trong doanh trại, bắt một tướng chỉ huy làm con tin, vì vậy mà cũng bị tan tác.
Uy danh của Bão Cát sau lần đó hoàn toàn lên tới đỉnh cao. Bất kỳ một nước nào cũng không dám khinh thường đội lính đánh thuê này, nhưng bọn họ cũng chỉ hoạt động ở vùng Trung Đông, vì vậy không gây ra sự bất mãn của nhiều quốc gia.
Bão Cát còn có một “sở thích” cổ quái. Mỗi khi muốn khai chiến với một số bên nào đó, Bão Cát đều sẽ gửi một bức “chiến thư”, điều đó có nghĩa là - chúng ta sắp đến đánh bọn mi, hãy chuẩn bị sẵn sàng đi.
Đây là một đội quân đánh thuê vô cùng tự tin, ngang tàng, nhưng những chiến tích của bọn họ thực sự khiến người ta không thể không thán phục.
Hai năm trước, Dương Thần sớm đã dần dần không tham gia vào vòng luẩn quẩn đầy máu me đó, cũng lấy sức chiến đấu mà chủ yếu dựa vào danh nghĩa của chính mình giao cho đám người Solon, Macedonia quản lý, vì vậy chưa từng tiếp xúc với người của Bão Cát.
Người thành lập ra Bão Cát cũng là một tên rất thần bí, căn bản là không có bất kỳ tài liệu nào có thông tin về kẻ này, chỉ biết hắn ta là một người đàn ông tương đối trẻ tuổi, còn các mặt khác cũng không biết gì thêm.
Cuối cùng Dương Thần cũng hiểu được, tại sao Lâm Chí Quốc lại muốn mình giúp đỡ một cách vô liêm sỉ như vậy. Nếu như Bão Cát thực sự đến Hoa Hạ thì Viêm Hoàng Thiết Lữ chắc chắn không phải là đối thủ.
Sức chiến đấu của Bát Bộ thật ra cũng không tầm thường. Nhưng những thành viên đó của Long Tổ, cùng lắm thì có trình độ tương đương với đội quân đánh thuê Bão Cát. Thậm chí nói về tâm huyết, căn bản là bọn họ không sánh kịp với sức chiến đấu mãnh liệt của Bão Cát.
Xem ra sư đồ Ngọc Ki Tử và Dương Liệt được mời xuống núi cũng là việc bất đắc dĩ.
- Bão Cát từ vịnh Ba Tư, vượt biển xa đến tác chiến, đương nhiên sẽ không mang vài người đến. Có lẽ sẽ dẫn theo hai đội quân tinh nhuệ đến. Lẽ nào các ông không thể dùng quân đội chặn họ ở trên biển hay sao?
Dương Thần hỏi.
Lâm Chí Quốc cười gượng:
- Chúng tôi muốn, nhưng anh có biết người thuê Bão Cát lần này là ai không?
Dương Thần lắc đầu, người muốn chặn Hoa Hạ để có được hàng mẫu này trên thếgiới chỗ nào cũng có.
- Brahma.
Lâm Chí Quốc đột nhiên nói.
Lần này, Dương Thần thực sự bị ngạc nhiên, không ngờ là bọn họ.
- Anh cũng không ngờ là Brahma của Ấn Độ - một tổ chức bảo vệ bí mật và không hoạt động sôi nổi nhất ở trên thế giới đúng không. Không ngờ lại thuê Bão Cát của Trung Đông. Đội quân này từ ngàn dặm xa xôi đến Trung Hải là để phá hoại hàng mẫu mà chúng tôi kiến tạo.
Lâm Chí Quốc nói.
Điều này làm Dương Thần cảm thấy thực sự hào hứng. Trên thế giới này, tổ chức Brahma của Ấn Độ gì đó mà hắn có cảm giác là không tồn tại lại là kẻ đứng mũi chịu sào.
Brahma là một tổ chức quan trọng, sau khi người cha già dân tộc bị hại ở trong cuộc vận động phản kháng, đã bí mật xây dựng lên một tổ chức bảo vệ ở Ấn Độ.
Dựa theo thần thoại Ấn Độ cổ, Brahma là “vị thần sáng lập” hùng mạnh nhất.
Trong thần thoại Ấn Độ, các vị thần trên trời là Indra, vị thần lửa là Nepal, thần nước là Laval, chỉ có thể đứng ở vị trí thứ hai.
Các vị thần lớn như Brahma, Atula và Shiva mới là những vị thần tối cao nhất của Ấn Độ.
Mỗi một vị thủ lĩnh của Brahma đều sẽ trở thành “Thiên Vương Brahma”. Nghe nói, nhóm người này đã tu luyện được yoga Ấn Độ cổ cấp cao nhất nên có thể thi triển được rất nhiều “yêu thuật” cổ quái. Mỗi một Thiên Vương Brahma đều là người xuất sắc trong số đó.
Được biết, yoga có thể nâng cao được thể lực, tinh thần của con người. Điều này là hoàn toàn chính xác. Nhưng yoga chính thống sớm đã được Ấn Độ lưu giữ một cách bí mật, những bản lưu truyền ở bên ngoài chỉ là những bản tập luyện yoga không được trọn vẹn.
Mặc dù có rất nhiều người không tin, khi tập luyện yoga đến độ cao siêu có thể có nhiều điều thần kỳ như vậy. Nhưng Dương Thần lại biết, nếu như tinh thần thực sự đạt đến mức cao nhất thì thi triển được một vài “yêu thuật” không phải là không có khả năng.
Cũng giống như Tokugawa đã chết, sát khi của hắn ta đã đạt đến một mức nhất định mới có thể dùng yêu đao Muramasa thi triển một cách ghê gớm như vậy. Sự nhẫn nhịn như Bát Nhã thì cho dù có cầm yêu đao Muramasa, cũng không để thi triển ghê gớm như vậy.
Nếu như người của Brahma thực sự có thể tu luyện tinh thần lớn mạnh như vậy thì việc có một chút gì đó cổ quái cũng là lẽ tự nhiên. Dù sao Hoa Hạ cũng có võ học nội công, cũng giống như Ấn Độ cổ, đương nhiên sẽ có những thứ tương tự như thế.
Chỉ có điều, Brahma từ trước đến nay chỉ hoạt động ở Ấn Độ, bảo vệ một vài nhân vật quan trọng. Thực sự những lần xuất chiến ra các nước bên ngoài, hầu như không có bất kỳ tài liệu nào ghi lại điều đó.
Không ngờ việc Hoa Hạ kiến tạo hàng mẫu hạt nhân năng lượng lại có ảnh hưởng lớn như vậy đối với Ấn Độ. Mặc dù đó chưa chắc là kế hoạch của Ấn Độ, nhưng nhất định là do Ấn Độ không thể chịu đựng được nữa mới đưa ra quyết định như vậy.
Hàng mẫu của Ấn Độ đều là những hàng mẫu kiểu cũ được mua về. Nếu Hoa Hạ có thể tự kiến tạo thành công hàng mẫu hạt nhân năng lượng thì ý nghĩa của chiến lược đó hoàn toàn không giống nhau.
Đã là kế hoạch tác chiến của Ấn Độ, như vậy trên biển nhất định không thể nào ngăn cản được. Bởi vì, đội quân đánh thuê Bão Cát từ trong khu vực ở ẩn sẽ vượt qua dãy núi, tiến thẳng vào lãnh thổ Hoa Hạ.
Mà ở trên mặt đất, muốn vây bắt được nhóm người này, thực sự là một việc khó khăn vô cùng. Đội quân chính chuyên mà có bất kỳ hành động nào thì cũng sẽ chỉ là vật hi sinh.
Song nếu quyết đánh một trận kịch liệt để giành phần thắng thì chỉ sát thương những người dân vô tội, đây là điều không thể tránh được. Vậy tuyệt đối không thể phát sinh được.
Nơi có thể làm, chỉ có thể là trên căn cứ hàng mẫu của Trung Hải, chờ cho bọn họ hiện thân, sau đó sẽ nghênh chiến.
Dương Thần thực sự có hứng thú muốn gặp được đám người ở trong thần thoại Ấn Độ mang đầy màu sắc cổ quái này, hơn nữa đất nước mà hắn đang ở lại bị một đám người giả thần giả quỷ này làm cho rối loạn hết lên, đương nhiên trong lòng cũng có cảm xúc gì đó.
Nhưng nếu hắn giúp Viêm Hoàng Thiết Lữ, tất nhiên sẽ rất khó ăn nói với thế lực của các nước khác, nghĩ một hồi rồi nói:
- Tôi có thể phái Molins trong biệt đội Hải Ưng mà theo biệt đội Hải Ưng đến giúp các ông. Có bọn họ ở đó, việc ngăn cản đội quân đánh thuê Bão Cát chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng tôi chỉ phụ trách bảo vệ thành viên Hải Ưng của tôi thôi, người của các ông mà chết sẽ chẳng liên quan gì đến tôi hết.
Lâm Chí Quốc nhếch mép cười hàm ý. Ý của Dương Thần chính là như vậy, hắn không thể trực tiếp giúp đỡ, hắn phải có lý do mới có thể giúp hết khả năng được.
- Hiểu rồi, anh có thể phái Hải Ưng qua, đã là giúp đỡ rất nhiều rồi.
Lâm Chí Quốc giãn cơ mặt, cười nói:
- Cách liên lạc với Hải Ưng…
- Ông nhất định đã kiểm tra rồi, không cần giả bộ chưa điều tra gì trước mặt tôi đâu. Tối nay, tôi sẽ đi nói với Molins một tiếng, rồi tự ông hãy liên lạc với hắn ta đi.
Dương Thần xuyên thẳng vào suy nghĩ kia của Lâm Chí Quốc.
Lâm Chí Quốc cũng đã cao tuổi. Những việc như thế này đã chẳng còn ngượng ngùng gì nữa:
- Người thanh niên! Nói thế nào thì anh cũng là hậu bối của tôi, không thể cho tôi chút thể diện sao.
- Thể diện của ông thì ông phải tự giữ lấy, hãy làm những việc khiến tôi phải cảm thấy ông rất có máu mặt trước đi.
Dương Thần lắc đầu, xoay người rời đi.
Thái Ngưng ở trong chiếc xe có rèm che chờ đợi Dương Thần đã rất lâu rồi, hiển nhiên là cô định đích thân đưa Dương Thần về.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK