Giữa mùa hạ, màn đêm chậm chạp buông xuống, đem cái ồn ào náo nhiệt của thành phố Trung Hải bao phủ trong bóng tối bình thản. Chỉ có ánh đèn nê ông mới giúp người đi đường nhìn rõ khuôn mặt nhau.
Dọc theo đường vành đai tốc độ cao, tám làn xe chạy theo hai hướng, có thể nhìn thấy dòng xe cộ giống như vô số ánh sao băng lóe lên, hoặc là xe đi về khu trung tâm, hoặc là xe đi ra khu thành lũy thép nặng nề.
Ở một dải phân cách trồng đầy cây xanh phía Bắc Trung Hải dọc theo sông Trường Giang, ven đường là những cột đèn đường thưa thớt, và dưới ánh đèn đường là những con côn trùng nhảy múa, đây là một mảnh đất yên tĩnh khó tìm, mặc dù lúc này còn đang tỏa ra cái nóng tích tụ suốt ban ngày.
Cách đó không xa chính là dòng sông quanh co, khúc khuỷu vô tận, giống như một vành đai ngọc trên trời, kết hợp với dải ngân hà trên bầu trời, một dãy kiến trúc màu trắng hắt bóng xuống bờ sông…
Nơi này là bệnh viện sang trọng nhất của thành phố Trung Hải, phong cảnh thanh tịnh khiến người bệnh ở đây có thể khôi phục sức khỏe tốt nhất. Nhưng đồng thời, số tiền phải chi tiêu ở đây cũng khiến những người bình dân phải hoảng sợ lùi bước.
Lúc này, ở khu phòng bệnh của bệnh viện, trong một hành lang rộng, sâu thẳm, Dương Thần và vú Vương ngồi trên chiếc ghế dài được thiết kế để mọi người ngồi chờ đợi, im lặng ngồi đợi ngoài phòng chăm sóc đặc biệt.
Dương Thần trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không kiên nhẫn được, đút tay vào túi quần lấy ra bao thuốc lá, nhưng đột nhiên nhớ ra đây là bệnh viện, đành bực mình cất lại, thở dài, đứng dậy thong thả bước đi.
- Cậu…
Vú Vương hai mắt đỏ hoe, vừa mới khóc xong, lo lắng nói:
- Cậu, sao bác sỹ và y tá vẫn chưa ra, tiểu thư sẽ không có chuyện gì chứ?
- Yên tâm đi, tuy tôi không phải bác sỹ nhưng cũng biết chút về y học, Nhược Khê sẽ không việc gì.
Dương Thần an ủi, trong đầu hiện lên cảnh tượng lúc chạng vạng đưa Nhược Khê vào viện, trong lòng cũng khó có thể yên tâm.
Ngay lúc Dương Thần ném Lâm Khôn vào thùng rác, vừa mới quay người lại, chỉ thấy Lâm Nhược Khê đang đứng trên bãi cỏ đột nhiên hai chân mềm nhũn, loạng choạng ngã xuống nền cỏ!
Dương Thần chạy vụt đến bên Lâm Nhược Khê như một mũi tên, nâng người cô dậy mới phát hiện, không ngờ cô bị hôn mê!
Trải qua không ít kinh nghiệm khiến Dương Thần không bị kích động như vú Vương, bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, đồng thời ôm Lâm Nhược Khê quay vào phòng.
Kiểm tra đơn giản một chút, thấy Lâm Nhược Khê bị sốt cao, vú Vương lập tức đem khăn lạnh và đồ cấp cứu đến chăm sóc cho đến khi xe cứu thương đến đưa Nhược Khê đi bệnh viện.
Một loạt biến cố khiến Dương Thần trong lòng rất loạn, cái cô gái không hiểu phong tình, lạnh như tảng băng này tuy chưa bao giờ nhìn mình với ánh mắt tốt đẹp, nhưng lúc cô xảy ra chuyện, Dương Thần bất đắc dĩ phát hiện ra bản thân thật sự vì cô mà lo lắng, sợ hãi.
Là bởi vì cô rất giống người kia? Hay là vì cô là người vợ trên danh nghĩa của mình? Cũng có thể là, chỉ vì cô.
Trong lúc Dương Thần đang suy nghĩ hỗn loạn, cửa phòng bệnh bật mở, vú Vương chạy lên đón lấy cánh tay bác sỹ, hỏi:
- Bác sĩ, tiểu thư nhà tôi thế nào?
Bác sĩ cười trấn an:
- Yên tâm đi, đã qua cơn nguy hiểm, cơn sốt đã hạ, giờ chỉ cần được chăm sóc chu đáo.
Vú Vương vui mừng chảy nước mắt:
- Vậy là tốt rồi… vậy là tốt rồi… Cảm ơn bác sĩ.
Bác sĩ nhìn tài liệu ghi chép trên tay, có chút ẩn ý hỏi:
- Xin hỏi, Lâm tiểu thư gần đây có phải áp lực công việc rất lớn?
Vú Vương sửng sốt, trả lời chi tiết:
- Đúng vậy, tiểu thư nhà tôi kỳ thực lúc nào cũng làm việc chăm chỉ, mấy ngày nay lại thường xuyên thức đêm, có việc gì không ạ?
- Cơ thể Lâm tiểu thư bị suy nhược nghiêm trọng, căn cứ vào chuẩn đoán bệnh, chắn hẳn là cô ấy phải chịu áp lực rất nặng từ công việc và gánh nặng tâm lý trong thời gian dài. Lần này sốt cao cũng là do cơ thể suy nhược, bị phong hàn, hẳn là không được ngủ đủ giấc. Nếu cứ như vậy, cho dù lần này chữa khỏi, lần sau vẫn có thể tái phát, bệnh nhiều lần có thể khiến cơ thể hoàn toàn suy nhược.
Bác sĩ cau mày nói.
Vú Vương lập tức lo lắng hỏi:
- Bác sỹ, vậy phải làm sao bây giờ? Nhất định phải chữa khỏi cho tiểu thư nhà tôi đó.
- Yên tâm, đây không phải bệnh quá nặng, người bệnh chỉ cần được chăm sóc chu đáo một thời gian. Nếu có thể ở lại bệnh viện khoảng nửa tháng, tiến hành điều trị bằng thuốc Đông y thì có thể khôi phục thể trạng khỏe mạnh.
Bác sĩ cười nói.
Vú Vương lộ vẻ mặt khó xử:
- Nửa tháng… chỉ sợ tiểu thư sẽ không đồng ý.
- Cô ấy phải đồng ý.
Dương Thần thản nhiên nói một câu, giọng điệu không để ai thương lượng, sau đó nói với bác sĩ:
- Bác sĩ, ngoài điều trị Đông y ra, còn phải làm gì nữa?
- Vị này là…
- Tôi là chồng của Lâm Nhược Khê, tên Dương Thần.
Bác sỹ lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức mỉm cười nói:
- Ồ, thật ngại quá, tôi không biết Lâm tiểu thư đã kết hôn. Dương tiên sinh nếu có thời gian rảnh có thể đến đưa bà xã đi hít thở không khí trong lành trong hoa viên của bệnh viện. Gánh nặng tâm lý của bệnh nhân rất lớn, nhất định phải giải quyết ưu sầu, không thể chỉ điều trị về mặt thể xác.
Dương Thần gật gật đầu, vô cùng đồng ý.
Trẻ tuổi như vậy đã nắm giữ con thuyền lớn trong ngành sản nghiệp thời trang như công ty Quốc Tế Ngọc Lôi, trong nhà không còn thân nhân, người cha duy nhất ngoại trừ việc thêm phiền phức cho cô, chẳng có đóng góp, giúp đỡ gì. Trên thương trường phải đối phó với nhiều kẻ thù giảo hoạt, cuộc sống tình cảm lại cô đơn, bất lực, lại còn thường xuyên bị đám công tử con nhà giàu như Hứa Trí Hoành dò xét, người phụ nữ này có thể cố gắng đến giờ là việc khiến cho người khác phải kính sợ.
Sau khi tiễn mấy người y tá, vú Vương thở dài, nói:
- Cậu, nếu tiểu thư phải nằm viện, tôi phải về nhà mang một ít đồ dùng cần thiết đến đây, không thể để lúc tiểu thư tỉnh lại cần cái gì lại không có.
- Vú Vương vất vả rồi.
Dương Thần chân thành tha thiết mỉm cười. Kỳ thực, bên cạnh Lâm Nhược Khê không phải là không có ai, ít nhất vẫn có vú Vương nhìn cô lớn lên, luôn chăm sóc, không rời bỏ cô.
Vú Vương lắc đầu, có phần cảm động:
- Tôi chỉ làm một ít việc lặt vặt, nếu không nhờ có cậu, tiểu thư đã bị lão gia ép đến đường cùng rồi, cậu mới thật sự là người làm nên chuyện, tiểu thư lựa chọn cậu thật là lựa chọn không thể đúng hơn.
Dương Thần không thể tự phủ nhận là thế, nếu không phải chính mình có chút tài năng, Lâm Nhược Khê cũng đã bị Lâm Khôn ép đến cùng rồi. Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại kết hôn giả với mình, không ngờ tấm xổ số mà cô vớ được lại là tấm vé “độc đắc”.
Đợi vú Vương đi rồi, Dương Thần khẽ đẩy cánh cửa gỗ phòng bệnh, nhẹ nhàng bước vào trong phòng.
Trong phòng ánh đèn mờ ảo, chỉ có chiếc đèn ở đầu giường phát ra ánh sáng dìu dịu, bao phủ khắp cả giường bệnh.
Lâm Nhược Khê tóc rối tung, khuôn mặt diễm lệ, lạnh lung trước đây bây giờ lại yếu ớt như cành liễu trước gió, yên lặng nhắm mắt, thở đều, nhưng cặp mày cong cong như lá liễu của cô hơi nhăn lại, dường như trong mơ gặp chuyện gì không hài lòng.
Đến nằm mơ cũng phiền não sao?
Dương Thần ngồi trên chiế ghế cạnh giường, không nói gì, say xưa nhìn cô gái đang mê man trên giường bệnh, từng đường nét của cô, khí chất của cô, tất cả giống y hệt người kia… Dần dần, Dương Thân quên mất cả thời gian.
“Cốc cốc”
Phòng bệnh đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa, không đợi Dương Thần đầu lại đã có người nhẹ nhàng, khéo léo đẩy cửa phòng đi vào.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK