- Sao lại thế này, đống cổ phiếu vừa được bán tháo ra lúc nãy đâu?
- Có người thu mua rồi...
Trên sàn giao dịch, trong hai phút ngắn ngủi, không cần biết là ít hay nhiều, cổ phiếu của Quốc Tế Ngọc Lôi đã bị người nào đó đang thu mua điên cuồng!
Ánh chớp này chợt lóe lên, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tin nổi, dù sao cũng biết rằng chắc chắn sẽ lỗ, ai lại hồ đồ đi làm như vậy chứ!
Lưu Minh Ngọc dường như nghĩ ra điều gì đó, quay đầu lại hỏi Lâm Nhược Khê:
- Là Tổng giám đốc Lâm vừa lúc nãy hạ lệnh phải không ạ?
Tất cả mọi người đều tò mò quay lại nhìn, bọn họ không thể giải thích được, cho dù Lâm Nhược Khê có mua một số lượng lớn cổ phiếu như vậy, thì có tác dụng gì cơ chứ?
Lâm Nhược Khê cũng không phủ nhận:
- Tôi đã ra lệnh cho tổ của Athéna dùng tốc độ nhanh nhất để thu mua cổ phiếu có trên sàn giao dịch.
- Nhưng... Tổng giám đốc Lâm, cho dù cô có bỏ ra hàng trăm triệu để thu mua toàn bộ số cổ phiếu, nhưng cũng chỉ là chụp giật, không làm nên được chuyện gì!
Một người quản lý đắng giọng nói, những người khác cũng không hiểu được cách làm của Lâm Nhược Khê.
Vẫn ngồi ở trên ghế, bây giờ Dương Thần mới mở mắt ra, nhìn Lâm Nhược Khê từ phía sau một lát, rồi tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp.
Lâm Nhược Khê cũng không giải thích gì, yên lặng lấy một tập tài liệu từ chiếc túi ở bên cạnh mình, lấy ra một tập tài liệu mỏng, để lên bàn họp.
Lâm Nhược Khê ngồi gần nhất, nhíu mày:
- Là thông báo trúng thầu?
- Trúng thầu? Là hạng mục nào?
Mấy người quản lý khác cũng nhích người đến gần hơn, lật vài trang xem nội dung của bản thông báo, rồi lại một lần nữa tỏ vẻ kinh ngạc.
Một người xem bản thông báo với vẻ mặt không thể tin được, rồi lại nhìn vẻ mặt bình thản của Lâm Nhược Khê, thất thanh nói:
- Tổng giám đốc Lâm, hôm nay chúng ta đã đấu thầu thành công ba công trình của Biện Châu?
- Anh không biết chữ sao! Ở đây không phải đã viết là thành công rồi hay sao?
Một người quản lý khác kích động vừa cười vừa mắng anh ta.
- Tôi không nhìn nhầm, không phải là giả, thông báo vừa mới đến ngày hôm nay đúng không?
- Lẽ nào đến thật giả anh cũng không thể phân biệt được sao? Đầu óc của anh chỉ để đùa thôi sao?
- Nhưng không phải phương án đấu thầu của chúng ta, đã bị tiết lộ ra ngoài rồi sao, đây là ba hạng mục quan trọng nhất của khu vui chơi giải trí, những công ty khác chắc chắn không bỏ qua cơ hội như thế này.
Mọi người vô cùng hoài nghi, đặt ra những dấu chấm hỏi lớn cho chuyện này.
Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc nhìn Lâm Nhược Khê lạnh như băng không nói lời nào, cũng cảm thấy vô cùng hoài nghi, trao đổi ánh mắt với nhau, dường như cũng có nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại cảm thấy khó mà tưởng tượng được.
Lúc này Dương Thần mới mở mắt ra, yên lặng nhìn người phụ nữ bình tĩnh đến kỳ lạ ngồi cách đó không xa, thần sắc có chút phức tạp...
Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng đã mở miệng, nói với Lưu Minh Ngọc:
- Minh Ngọc, cô đưa tin công ty chúng ta đã đấu thầu thành công. Ngoài ra, cô đến văn phòng của tôi, lấy đồ ở trong két bảo hiểm của tôi, mang đến đây, mật mã tôi đã đổi giống với mật mã ở két bảo hiểm của cô rồi. Đi.
Lưu Minh Ngọc cũng không hỏi nhiều, đứng dậy đi làm luôn.
Hơn mười phút sau, ở trong ngôi biệt thự ven biển.
Sau khi La Thúy San rời đi, Lý Minh Hòa mới để cho Ngô Nguyệt xuống lầu, lúc này, tuy rằng vẻ mặt Ngô Nguyệt vô cùng giận dữ, nhưng cũng chỉ có thể ngồi xem tin tức cùng với Lý Minh Hòa mà thôi.
Lý Minh Hòa nâng ly rượu vang lên, đắc ý cười nói:
- Lâm Nhược Khê biết cách giả ngựa chết thành ngựa sống, cô ta cho rằng, thu mua những cổ phiếu này thì có thể có tác dụng gì sao? Đúng là mèo khen mèo dài đuôi, thật là vô vị quá đi.
Ngô Nguyệt cảm thấy vô cùng đau lòng, cô rất muốn nói Lâm Nhược Khê nhất định sẽ không thất bại, nhưng cô lại không nhìn thấy tia hy vọng nào.
Đúng lúc này người dẫn chương trình của chuyên mục tin tức tài chính và kinh tế đột nhiên phát đi một tin mới nhất -Quốc Tế Ngọc Lôi đã trúng thầu dự án bất động sản Biện Châu!
Cùng với đó, thông báo trúng thầu cũng được hiện lên, hơn nữa điện thoại liên hệ với Ngọc Lôi cũng đã xác nhận bản thông báo này cũng mới có được cách đây chưa lâu.
Tin này, khiến cho Lý Minh Hòa nhíu mày nhăn mặt, anh ta đương nhiên biết dự án này vô cùng quan trọng, cho nên trong việc tung các tư liệu ra ngoài, bao gồm cả việc tung cả phương án đấu thầu của Quốc Tế Ngọc Lôi, nhưng anh ta không thể hiểu được, tại sao với tình hình như thế này, mà Ngọc Lôi vẫn có thể thắng thầu được?
Trên mặt Ngô Nguyệt lại ánh lên tia hy vọng, trong hai ngày gần đây, đây là tin tức duy nhất có lợi cho Ngọc Lôi!
Mà ngay sau khi tin tức này được phát đi không lâu, thì lại có một tin khác được phát trên ti vi -Quốc Tế Ngọc Lôi mời giới truyền thông đến họp báo, làm sáng tỏ tin tức bị trộm cắp!
Tin này vừa xuất hiện, giống như một quả bom tấn, không chỉ bùng nổ ở Trung Hải, mà còn ở phạm vi toàn thế giới, là sự kiện gây chú ý cho tất cả mọi người, không ai có thể tin được!
Tin giả? Những tư liệu bị tiết lộ ra ngoài đó không có vẻ gì là giả dối cả, mà lại là giả sao? Sao có thể như vậy được?
Ly rượu vang trong tay Lý Minh Hòa rơi xuống tấm thảm, vẻ mặt trở nên đông cứng, nuốt nước bọt, không nói được nửa chữ.
Tiếng điện thoại gọi đến, Lý Minh Hòa giật cả mình, đầu dây bên đó là La Thúy San, tức giận quát to!
- Tên ngu xuẩn nhà ngươi, chuyện này là như thế nào?
Lý Minh Hòa một tay ôm ngực, khó khăn nói:
- Bà bớt giận, tôi cảm thấy chuyện này là do Lâm Nhược Khê cố tình phô trương thanh thế, cô ta muốn rút củi đun dưới đáy nồi. Phải biết rằng, những tài liệu đó từ mấy tháng trước đến tận bây giờ. Từng tháng từng tháng tích góp vào, sao có thể là giả được.
- Hy vọng cậu không có sai sót gì, không thì... Hừ, tôi vẫn còn ở Trung Hải, không muốn trở về Yến Kinh với tâm trạng tồi tệ đâu đấy.
La Thúy San tức giận cúp điện thoại, còn tay cầm điện thoại của Lý Minh Hòa thì vẫn còn run.
Mấy phút trước, trong phòng họp của Ngọc Lôi.
Lưu Minh Ngọc dẫn theo vài trợ lý, mang theo một đống túi to túi nhỏ, đặt lên trên bàn ở trong phòng họp.
Ánh mắt Lưu Minh Ngọc vô cùng phức tạp, mang theo sự hưng phấn, kinh ngạc, và hơi hơi sợ hãi, nhìn Lâm Nhược Khê gật gật đầu:
- Tổng giám đốc Lâm, những gì cô cần đều ở trong này.
- Cô vất vả rồi.
Lâm Nhược Khê từ từ đứng dậy, nói với tất cả mọi người:
- Đây là những tài liệu thật mà kẻ trộm muốn mang đi, mọi người có thể đến xem.
Tất cả mọi người đều nghĩ mình nghe nhầm, tài liệu thật? Có ý gì vậy, lẽ nào nói, những tài liệu bị trộm đi đều là những tài liệu giả cả sao?
Mấy người quản lý tay run rẩy cầm mấy tập tài liệu, đọc cẩn thận, trong chốc lát, mấy người này đều ngây người ra hết!
- Đây thực sự là phương án mua bán... từ lúc nào làm vậy?
- Chỗ này của tôi cũng là, dự toán của tháng sau, hình như có cái gì đó không giống với bản ở trên mạng...
Phương án phân phối ở Châu Âu và Mĩ cũng vậy, không giống với cái mà lần trước chúng ta thảo luận....
Mọi người đều đồng loạt xác nhận, cuối cùng thì mọi người cũng tin, đống tư liệu này đích xác là tài liệu cơ mật của Ngọc Lôi trong nửa cuối năm sau! Mặc dù trong đó có một số tài liệu bị trộm đi mất, nhưng cơ bản thì không có bất cứ sơ hở gì, có thể nói, chỉ cần thực thi theo những phương án này, cho dù không được kín kẽ mười mươi, thì cũng chỉ cần bổ sung thêm một chút nữa, là hoàn toàn không có vấn đề gì nữa rồi!
Lâm Nhược Khê cũng không vì sự kích động của mọi người mà phấn khởi, thản nhiên nói với Mạc Thiện Ny:
- Thiện Ny, cô đi nói với đài truyền hình, mời giới truyền thông đến họp báo, để làm sáng tỏ chuyện lần này, tài liệu làm ăn kinh doanh quan trọng cuả chúng ta trong nửa năm tới, không hề bị đánh cắp, tất cả những thứ đó đều là giả.
Mạc Thiện Ny lúc này mới hết kinh ngạc, đã lấy lại được tinh thần, ánh mắt tràn đầy sự vui mừng, mặc dù mọi thứ đều rất bất ngờ, cô cũng không biết là đang xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết, mọi chuyện sẽ ngược trở lại như ban đầu!
- Tôi không am hiểu việc ứng phó với giới truyền thông cho lắm, nên cũng không ra mặt, Thiện Ny cô là Phó tổng giám đốc đại diện cho công ty đi là được rồi, giúp tôi ra mặt, cô cũng biết nên nói thế nào rồi đấy.
Lâm Nhược Khê giải thích nhanh.
- Tôi hiểu rồi.
Mạc Thiện Ny lập tức chạy ra ngoài.
Lâm Nhược Khê lại nói với đám người Lưu Minh Ngọc:
- Tôi biết là mọi người rất muốn biết, tôi đã làm thế nào, nhưng bây giờ không phải là lúc giải thích, các vị trở về các bộ phận của mình, nói rõ tình hình với nhân viên, công việc tiếp theo, thì làm theo những phương án có ở đây, nên làm thế nào thì làm như thế, có thiếu sót gì thì tự mình bổ sung. Minh Ngọc, cô đặc biệt chú ý một chút, giải thích với những công ty nước ngoài, các khách hàng lớn, và những đơn vị hợp tác quan trọng, trấn an họ, nếu thấy thỏa đáng thì cấp cho họ thêm chút lợi ích.
Mọi người lúc này đều đã khâm phục đến tột cùng ánh mắt bình tĩnh của người nữ chỉ huy, những người có đến mười, thậm chí mười lăm năm lăn lộn trên thương trường cũng không thể không thốt lên, thủ đoạn của Lâm Nhược Khê còn hơn xa vẻ bên ngoài của cô.
Bọn họ tuy rằng không rõ Lâm Nhược Khê đã bài binh bố trận từ lúc nào, nhưng tình hình trước mắt, có thể nói đây là một đòn phản công hoàn mỹ!
Mọi người đều cầm tài liệu rời đi, phòng họp lại yên tĩnh trở lại.
Từ đó đến giờ Dương Thần nằm trên sô pha chậm rãi bước đến bên Lâm Nhược Khê, đặt mông ngồi trên bàn, mặt soi vào cốc nước hỏi:
- Khi nào bắt đầu vậy.
Lâm Nhược Khê cúi đầu yên lặng một lát, mới cất tiếng nói:
- Chuyện này rất quan trọng sao? Mọi chuyện diễn ra an toàn là được rồi.
- Rất quan trọng, anh rất muốn biết, bắt đầu từ lúc nào, em lại lừa cả anh.
Dương Thần nói.
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ lên sự oán trách:
- Sao anh lại dùng cái giọng đấy để nói chuyện với em, từ trước đến nay em không nghĩ là cố ý lừa ai cả, chỉ có điều đây là việc mà em nên làm thôi.
- Ay ya ya... Anh không được than thở về hành động của Lâm tiểu thư, chỉ đáng tiếc là không tham dự Oscar, được thôi, bây giờ anh đang rất tò mò, một bố cục đẹp như vậy, bắt đầu từ lúc nào vậy, anh vô cùng tò mò, như vậy đã được chưa, bà xã đại nhân.
Dương Thần dài giọng ra nói.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK