Lâm Nhược Khê khẽ cắn răng ngập ngừng một lát liếc mắt nhìn Dương Thần mới nói:
- Từ khi Lý Minh Hòa bắt đầu theo đuổi Ngô Nguyệt em đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Dương Thần sửng sốt, mặc dù biết Lâm Nhược Khê đã sớm có sắp xếp nhưng không ngờ lại sớm đến như vậy. Việc này cần phải có suy nghĩ cẩn thận đến mức nào mới có thể sắp xếp chu toàn được đến như vậy.
- Vì sao?
Dương Thần nhíu mày.
- Những người mà Lý Minh Hòa và Lý Mộ Hoa phái đến theo đuổi Ngô Nguyệt thì có gì không ổn sao?
- Là em đã biết được tình cảnh của Lý Minh Hòa từ trước rồi, hắn ta lớn lên ở Mỹ, lại đến Hồng Kong làm việc ở tập đoàn Mộ Vân mới vài năm, cũng có nghĩa là, Lý Mộ Hoa cũng không hiểu rõ hắn ta. Vậy mà Mộ Vân lại để hắn ta đến tham dự công tác liên lạc kết nối quan trọng, điều này chứng tỏ không phải vì bản thân Lý Mộ Hoa muốn nhượng bộ nhưng vì đại hội cổ đông đã lựa chọn hắn ta, Lý Mộ Hoa cũng không muốn làm mất mặt những cổ đông lớn khác nên mới làm như vậy, vì thế, ngay từ đầu em đã không tin tưởng hắn ra rồi.
Hơn nữa hắn gia nhập vào công ty sau, không hề có hứng thú với nữ nhân viên nào lại rất tập trung dành tình cảm cho Ngô Nguyệt. Mặc dù không loại trừ khả năng hắn có tình cảm đặc biệt với Ngô Nguyệt nhưng khách quan mà nói thì quan điểm thẩm mỹ của một người lớn lên ở Mỹ sẽ không thiên về hướng Ngô Nguyệt thân hình gầy gò như vậy.
Dương Thần nghe vậy mỉm cười nói:
- Nói như vậy thì trợ lý của em Ngô Nguyệt có thể yên tâm được rồi. Nhưng cũng không đến mức để em phán đoán hắn ta sẽ ăn cắp bí mật doanh nghiệp.
Lâm Nhược Khê cười yếu ớt:
- Từ trước đến nay em chưa hề đoán như vậy.
- Vậy vì sao em lại có chuẩn bị phương án khác từ sớm như vậy?
Dương Thần lại càng thấy khó hiểu.
Lâm Nhược Khê như true tức nói:
- Anh tưởng rằng mỗi năm em bỏ hàng chục triệu chỉ để nuôi nhóm Athéna đấy chắc? Không phải anh thực sự nghĩ rằng bọn họ chỉ phụ trách công việc ở phương diện tài chính chứ?
Dương Thần hơi sửng sốt:
- Em nói, ngay từ đầu em đã để nhóm Athena tham gia vào kế hoạch, lại làm hai phương án?
- Không chỉ có hai đâu.
Lâm Nhược Khê ánh mắt rạng rỡ nói:
- Nói thật với anh, mỗi lần trước khi đưa tài liệu cho Ngô Nguyệt đi photo em đều sửa đi những chi tiết quan trọng trong đó, cũng có nghĩa là mỗi lần đưa cho Minh Ngọc hay chủ quản các bộ phận khác, tất cả những bản copy chỉ em mới biết được trong đó là thật hay giả. Dù sao thì lượng thông tin trong mỗi tài liệu là khá lớn, không thể nào mà tất cả mọi người đều thường xuyên kiểm tra, nên có sửa đổi đi cũng không biết được.
Mà mỗi lần trước khi muốn sử dụng những tài liệu này, theo nguyên tắc trước tiên đều phải đưa qua chỗ em, sau khi em phê duyệt xác nhận mới có thể giao cho bên dưới đi thực hiện, đây là thói quan em thực hiện từ sau khi đương nhiệm. Trước mắt những bản copy kia trước khi giao nộp lên em sẽ sửa lại cho đúng thông tin bản gốc ban đầu. Nếu không thì kể cả những văn kiện này có truyền ra ngoài đi chăng nữa người khác có muốn tham chiếu những thông tin trong đó cũng là sai lầm.
Dương Thần đờ đẫn, không trách Lâm Nhược Khê luôn làm không hết việc, trong đầu người phụ nữ này rốt cuộc suốt ngày nghĩ đến những chuyện gì?
Việc này xét về một ý nghĩa nào đó, tất cả những quyết sách quan trọng của công ty ngoại trừ Lâm Nhược Khê biết tất cả các chi tiết thì những người khác đều ở trong trạng thái bị che mắt.
Lâm Nhược Khê cảm giác rất hãnh diện khi thấy bộ dạng Dương Thần thần ra bởi những gì mình nói lại tiếp tục:
- Bây giờ anh đã rõ rồi chứ, tài liệu Lý Minh Hòa lấy được, tất cả đều là những tài liệu đã bị em sửa lại sau khi kết thúc cuộc họp. Kỳ thực dù là em có không lấy phương án của Athena sau khi sửa đi chăng nữa thì những tài liệu đó cũng không thể gây cho công ty chúng ta quá nhiều tổn thất vì trong đó có quá nhiều chi tiết sai.
Em vốn dĩ lấy phương án của Athena chỉ vì không muốn những người trong công ty biết em đã can thiệp vào phương án đó.
Sau một loạt những chuyện này, Dương Thần nhìn người phụ nữ trước mặt mình xinh đẹp mỹ miều mà trăm mưu ngàn kế.
Liên tưởng đến trước đó, Lâm Nhược Khê để cho những người trong ban kế toán mua lại một ít cổ phần, lại khiến việc những cổ đông lớn bán cổ phiếu uy hiếp cô không thể thương lượng, hơn nữa, việc đấu thầu cũng cố tình không để Mạc Thiện Ny và những người trong công ty tham dự. Bản thân mình thì lo lắng mất ăn mất ngủ chỉ huy ở công ty. Tất cả những việc này nghiễm nhiên làm cho người ngoài giới nghĩ rằng cô không thể có năng lực đến nỗi xoay chuyển trời đất, dẫn những sự việc đi theo hướng mục tiêu của cô.
Trong lòng Dương Thần không khỏi có những suy nghĩ, người phụ nữ trước mắt mình trong bỗng chốc trở nên mơ hồ.
Ước chừng khoảng một giờ qua đi, cuộc họp báo của Công ty quốc tế Ngọc Lôi diễn ra trong sự mong đợi của đám phóng viên.
Mạc Thiện Ny theo chỉ thị của Lâm Nhược Khê trình bày sơ lược kế hoạch nửa cuối năm của công ty, đồng thời cũng lấy một vài ví dụ để chứng minh những tài liệu được không bố là không đáng tin. Ví dụ trực tiếp nhất chính là Ngọc Lôi vẫn thành công trong việc đấu thầu ba lô đất.
Giới truyền thông đều ồ lên, không ai ngờ những tài liệu được công bố kia đều là bỏ đi.
Cùng thực thi phương án với nhóm Athena, các bộ phận cũng vận hành đi vào quỹ đạo, tất cả công việc đều có thể xác thực, những nghi ngờ từ phía bên ngoài cũng hoàn toàn tiêu tan.
Nay trong một đêm liên tiếp xuất hiện những tin tức như vậy làm cho cả Trung Hải được một đêm khó ngủ.
Tại thị trường cổ phiếu Mỹ, sau tin tức văn kiện cơ mật của công ty Quốc tế Ngọc Lôi được truyền ra ngoài thì giá cổ phiếu tăng vọt đến ngỡ ngàng.
Càng làm cho không ít đối thủ cạnh tranh ớn lạnh và đau đớn chính là bọn họ tin vào phần tài liệu bị lọt ra ngoài đó nên đã áp dụng những biệt pháp thu mua và tiến hành hàng loạt những hoạt động, cũng có nghĩa là bị những ăn kiện giả của Ngọc Lôi dẫn đường, gây nên những tổn thất to lớn.
Từ sự việc này khoảng cách giữa Quốc tế Ngọc Lôi và các đối thủ cạnh tranh lại càng được kéo dài, hơn nữa những công ty đã chịu ảnh hưởng lần này chỉ có thể nuốt nốt đau, dù sao thì hành vi của bọn họ cũng không hề quang minh chính đại gì.
Một vài cổ đông lớn của Quốc tế Ngọc Lôi thì hận một nỗi không thể đập đầu vào tường mà chết. Bọn họ ban đầu mua cổ phiếu vô giá từ trong tay Lâm Nhược Khê, hiện giờ lại đi bán rơi vãi cũng về tay Lâm Nhược Khê.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, những cổ phiếu đó lại tăng mấy lần, chỉ nháy mắt đã vượt qua cái giá trước đó, lại đạt mốc mới.
Như vậy có nghĩa là Lâm Nhược Khê kiếm được chênh lệch hơn 30% giá cổ phiếu, nhẹ nhàng dễ dàng làm khối tài sản của cô tăng gấp 3. Đồng thời, lại nắm 90% cổ phần trong tay, nắm quyền kiểm soát tuyệt đối.
Truyền thông, phóng viên, các doanh nghiệp và các học giả trong lĩnh vực tài chính ở khắp nơi đều ngay lập tức bày tỏ ý kiến của mình về sự việc lần này.
Vị nữ doanh nghiệp trước đó hai lần bị ép đến đường cùng giờ lại một lần nữa được tôn vinh lên đỉnh cao, được người ta tôn sùng.
Thậm chí, Lâm Nhược Khê còn có tên trong top 3 trong cuộc bình chọn gương mặt doanh nghiệp tiêu biểu của tạp chí Times của Mỹ.
Sự việc luôn có cả mặt trái lẫn mặt phải, khi toàn bộ nhân viên Ngọc Lỗi đều vui vẻ phấn khởi thì lại có một số người như rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Trong biệt thự ven biển, Lý Minh Hòa ngồi xem TV phát đi tin tức ngợi ca Lâm Nhược Khê mà sắc mặt xanh mét thậm chí không thở nổi.
- Không thể nào… không thể nào…
Lý Minh Hòa chân đứng không vững lảo đảo quỳ sụp xuống đất.
Lý Minh Hòa gần như bò, hai tay bám vào trước ti vi mắt dán vào màn hình, đồng tử như giãn ra, hồn xiêu phách lạc.
Ngô Nguyệt dù trong lòng phẫn uất, nhưng nhìn thấy người đàn ông mình yêu thương có biểu hiện đau khổ như vậy thì rơi nước mắt bước tới ôm lấy hắn an ủi:
- Minh Hòa anh đừng có như vậy, không sao đâu, đừng có như vậy được không…
Lý Minh Hòa đờ đẫn quay lại hai tay túm chặt lấy hai bả vai của Ngô Nguyệt hét lớn:
- Cái gì mà không việc gì? Cô không thấy sao? Tôi bị con tiện nữ đó lợi dụng. Ngay từ đầu cô ta đã tính kế với tôi, lợi dụng tôi kiếm tiền cho cô ta, còn đánh ta thương tích đầy mình, mắt cô mù rồi sao?
Ngô Nguyệt khóc lóc lắc đầu cắn chặt môi không nói nên lời nào.
- Khóc khóc khóc, cô chỉ biết có khóc thôi. Chắc chắn đồ ngu xuẩn cô đã làm cho tôi bị phát hiện.
Nói xong, Lý Minh Hòa tức run người vung mạnh tay, bỗng một tiếng “bốp”, Ngô Nguyệt ăn một cái tát như trời giáng ngã sóng soài ra đất.
Ngô Nguyệt bị đánh đến nỗi quay người lăn qua một bên, thiếu chút là ngất đi, trên mặt nóng ran càng khóc lớn tiếng hơn.
Cái tát nàt vừa giáng xuống xong, Lý Minh Hòa dường như tỉnh táo hơn đôi chút, hắn nhận ra người phụ nữ bị mình đánh còn mang bầu thì cảm thấy hoang mang sợ hãi.
Lý Minh Hòa đứng tại chỗ thở hổn hển rồi lại bò sang ôm lấy Ngô Nguyệt giọng run rẩy:
- Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi…xin lỗi… anh… anh không muốn làm hại em…anh…
Lý Minh Hòa không nói tiếp được, hắn cảm thấy trời đất u ám, trong đầu trống rỗng.
- Phực
Một tiếng động lớn ở cửa, cánh cửa bị đá bật ra.
La Thúy San khoác túi da, vẻ mặt hung hãn xông vào, tiếng giày cao gót nện lộp cộp trên nền nhà.
Nhìn thấy đôi trai gái đang ôm nhau trên sopha, La Thúy San hận nghiến răng:
- Ngu xuẩn, ngươi còn không bằng con lợn. Lúc này còn ngồi đây ôm gái khóc lóc? Nhìn xem ngươi đã làm được việc gì rồi?
Lý Minh Hòa đờ đẫn ngẩng đầu, hai mắt cười vô thức:
- Ha, ta là đồ ngu, nói không sai, ta là…
La Thúy San bậm miệng, ánh mắt lộ ra một tia sắc khí:
- Ngươi cái đồ không ra người cũng không ra quỷ, để ngươi ở trên đời này cũng vô ích…
Nói xong La Thúy San rút từ trong túi ra một khẩu súng ngắm thẳng vào đầu Lý Minh Hòa…
Lý Minh Hòa lúc này mới tỉnh táo đôi chút, nhìn chằm chằm vào họng súng đen ngòm, đồng tử giãn ra…
Hơn mười phút trước.
Ở tổng công ty Quốc tế Ngọc Lôi trong văn phòng chủ tịch.
Dương Thần cùng Lâm Nhược Khê ngồi trên sopha xem tường thuật buổi họp báo của giới truyên thông còn chưa kết thúc trên ti vi.
Vì câu hỏi của phóng viên nhiều lại thêm việc mọi người đều muốn nhìn thấy Lâm Nhược Khê trong khi cô lại không muốn xuất hiện nhiều ở chỗ đám đông nên số đông phóng viên không chiụ rồi đi.
Lúc này trên đùi Lâm Nhược Khê là hộp gạo nếp viên mua được lúc trưa, cả buổi chiều để đó chưa ăn, lúc bấy giờ giải quyết xong xuôi mọi việc cô mới lấy ra ăn.
Dương Thần trong lòng có chút phiền muộn nên không nói năng gì, không khí có phần gượng gạo.
Lúc này điện thoại của Dương Thần rung lên, Dương Thần nhấc điện thoại lên nghe, chính là điện thoại của Eydlin người theo dõi Lý Minh Hòa gọi đến.
- Minh Vương các hạ, cô gái họ La kia tới lần thứ hai, tình hình hiện tại khá rõ rang, có cần hành động không?
Dương Thần yên lặng liếc mắt nhìn Nhược Khê ngồi bên cạnh, dùng tiếng Ý nói:
- Ngươi không cần làm gì cả, lát nữa tự ta sẽ đi xem, cũng đến lúc nên gặp bọn họ rồi.
- Tuân lệnh.
Tắt điện thoại, Dương Thần nói với Lâm Nhược Khê ngồi bên:
- Anh đi ra ngoài một lát, đợi lát nữa nếu muộn em tự về nhà nhé.
Chiếc miệng nhỏ xinh của Nhược Khê dừng lại chốc lát, đặt bát nếp viên chỉ còn một nửa xuống nói mơ hồ:
- Em biết là anh đi gặp Lý Minh Hòa, nếu như có thể thì hãy giao hắn cho cảnh sát, còn nữa…nếu Ngô Nguyệt cũng ở đó anh cũng đừng làm khó cô ấy, thực ra cô ấy cũng không biết gì cả.
Dương Thần nói:
- Em có nghĩ là sẽ đi cùng anh đến gặp bọn họ không?
Lâm Nhược Khê lắc đầu:
- Em tin anh, anh sẽ không tùy tiện giết người đâu, những việc khác em không quan tâm.
Dương Thần cười nhẹ nhõm, bốc một nắm nếp viên nhét vào mồm mình rồi đi ra ngoài.
Lâm Nhược Khê tức giận nhìn người đàn ông đi ra ngoài, lại nhìn hộp nếp trong tay mình vơi đi bộ dạng đau xót.
Ước chừng khoảng 2 phút sau có tiếng gõ cửa:
- Chủ tịch Lâm, có một túi tài liệu chỉ định phải gửi cho chủ tịch.
Lâm Nhược Khê vội vã cuống quýt đậy nắp hộp nếp viên giấu xuống dưới gôi, ngồi nghiêm chỉnh nói:
- Đem vào đây.
Gã trợ lý tạm thời gương mặt nhỏ hẹp tiến vào để túi tài liệu đến trước mặt Lâm Nhược Khê rồi lập tức đi ra.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK