Vú Vương nhìn thấy hai vợ chồng trẻ ngồi cùng xe về nhà thì liền mặt mày hớn hở, thấy hai vợ chồng đã tiêu tan thời kỳ lạnh lùng và hòa thuận với nhau thì liền ra cửa đón nói:
- Thế này có phải tốt không, như thế này mới là vợ chồng chứ?
Lâm Nhược Khê có chút không thoải mái nói:
- Vú Vương đừng nghĩ nhiều thế, xe con bị chết máy giữa đường.
Những câu nói dễ nghe của vú Vương lại bị cứng ngắc lại trong miệng, cười gượng lắc đầu nói lầm bầm một mình:
- Ngày nào cũng hỏng xe giữa đường thì tốt.
Rồi bà lại quay lại với công việc bận rộn trong gian bếp.
Lâm Nhược Khê giả bộ như chưa nghe thấy gì, đeo túi xách lên rồi đi lên trên lầu. Cô đang đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng Dương Thần ở phía dưới lầu gọi mình.
Hứ, nhớ ra phải giải thích với em sao? Lâm Nhược Khê ra vẻ không hề quan tâm, quay người lại hỏi:
- Chuyện gì đó?
Dương Thần chỉ chỉ chiếc đồng hồ sắc trắng đơn điệu trên tường:
- Đến giờ ăn rồi, em còn lên lầu làm gì?
Lâm Nhược Khê nghe hóa ra lại là cái nguyên nhân này, không khỏi buồn bực không cam lòng hỏi:
- Không còn chuyện gì khác nữa sao?
- Cái gì mà không có cái gì khác nữa? Em còn muốn nghe cái gì nữa?
Dương Thần không hiểu ra sao.
Thật sự chuyện này cũng không thể trách Dương Thần được, trên thực tế chuyện dùng chân trần để đạp lõm chiếc xe, hình thái tư duy trong đầu Dương Thần cũng chẳng có chuyện gì hay cả, căn bản không hề chú ý đến ý nghĩa bao hàm của việc đó. Vì thế hắn căn bản không không ngờ việc này Lâm Nhược Khê lại canh cánh trong lòng.
Lâm Nhược Khê lại coi như Dương Thần căn bản không muốn giải thích với cô, cố ý giả vờ để cho cô thấy, cô cắn đôi môi như cánh hoa của mình, trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người lại, bước chân lên lầu “cộp, cộp, cộp”.
Dương Thần không hiểu ra sao cả, chỉ cảm thấy người phụ nữ này ngày càng kỳ lạ.
Lúc ăn cơm Lâm Nhược Khê không xuống muộn, nhưng cô vừa ăn vừa cầm một tập giấy tờ lên xem. Cái miệng nhỏ kia khiến cho Dương Thần rất hoài nghi không biết cô có nhớ nhai đồ ăn rồi hãy nuốt xuống không.
Vú Vương dường như đã quen với cách ăn cơm của Lâm Nhược Khê nên không để ý lắm đến cô. Bà thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho Dương Thần, mặt đầy hoan hỷ tươi cười.
Dương Thần cảm thấy bản thân có trách nhiệm thay đổi thói quen không tốt của người phụ nữ quá mê công việc này. Thế là đưa nhanh tay ra kéo tập tài liệu trên tay Lâm Nhược Khê xuống, đặt ở bên người mình.
- Anh làm gì đó? Mau trả lại cho em!
Lâm Nhược Khê đang chăm chú đọc tài liệu, đột nhiên bị lấy đi, tự nhiên sắc mặt cô không tốt chút nào.
- Ăn cơm phải chú tâm một chút. Em cứ không chú tâm thế này thì tiêu hóa không tốt, dễ đau dạ dày lắm đó. Ban ngày đi làm rồi, tối về nhà ăn cơm, em cũng làm việc, có mệt không vậy?
Dương Thần giáo huấn nói.
Lâm Nhược Khê nhíu nhíu mày. Cô cũng không phải là không biết thói quen như vậy không tốt cho cơ thể, nhưng từ nhỏ đến giờ không quan tâm, cũng không chú ý lắm. Hơn nữa rất không thích tình huống bị Dương Thần giáo huấn lúc này, mạnh mẽ đáp:
- Không cần anh lo, đưa tài liệu cho em.
- Ăn cơm xong thì sẽ trả cho em.
Dương Thần nói.
Lâm Nhược Khê nghĩ, được thôi, thế thì em không ăn nữa, xem anh làm thế nào.
Nhưng vừa muốn mở miệng nói thì nghe thấy Dương Thần nói:
- Nếu như em không ăn hết hai bát cơm thì anh sẽ xé tài liệu ra đó.
Lâm Nhược Khê lập tức thiếu chút nữa bùng nổ, mặt đỏ lên nói:
- Anh làm sao thế hả? Bình thường em chỉ ăn có một bát, tại sao bây giờ lại phải ăn hai?
- Em không ăn thì bây giờ anh sẽ xé nó ra.
Nói xong, Dương Thần cầm tài liệu lên, làm động tác xé.
Lâm Nhược Khê quay sang mách với vú Vương:
- Vú Vương, vú xem, Dương Thần ức hiếp con!
Vú Vương dường như chẳng nghe thấy gì, ánh mắt nhìn xa xa vào góc tường vắng vẻ, rõ ràng là biểu hiện không muốn nói xen vào.
Lâm Nhược Khê lúc này thì sợ rồi. Muốn cướp về thì chắc chắn không được, có khi lại còn bị rách ra nữa. Hơn nữa anh chàng này việc gì cũng có thể làm ra được. Tuy bị xé rồi vẫn có thể đi in lại bản khác, nhưng mấy cái đánh dấu trên đó thì không còn nữa, mình sẽ phải làm lại từ đầu, làm sao mà lại để bị xé đi như thế này được?
Cố nén lửa giận, Lâm Nhược Khê đành phải khó khăn mở miệng nói:
- Em ăn, anh không được xé đó.
Dương Thần lộ ra một nụ cười vừa lòng, thuận tay lấy đôi đũa gắp cho Lâm Nhược Khê một miếng cá hấp quế, ung dung nói:
- Ăn nhiều cá một chút, bổ sung a-xít a-min thì mới có lợi cho cục cưng trong bụng!
Lâm Nhược Khê đỏ hết cả mặt, xấu hổ và giận dữ kêu lên:
- Nói bậy bạ gì đó? Ai trong bụng có cục cưng?
Cô sắp sụp đổ rồi. Người đàn ông này làm sao mà mấy lời xấu hổ như thế cũng nói ra được chứ!
- Ồ…Bây giờ thì chưa, nhưng về sau sẽ có, cứ tích tụ dinh dưỡng đã.
Dương Thần cười cười nói.
- Tích tụ dinh dưỡng trước? Anh bảo em là con lạc đà đó hả?
Lâm Nhược Khê nhìn thịt cá trong bát của mình, vừa mới nghĩ đến là do đũa của anh ta gắp thì cũng chẳng muốn ăn, đang định gắp cá ra thì đã nhìn thấy Dương Thần đột nhiên lại cầm tài liệu lên làm động tác xé…
- Em ăn!
Nhìn thấy người phụ nữ quật cường này rốt cuộc cũng giữ yên lặng ăn cơm, bỏ cá vào miệng thì Dương Thần đắc ý. Trong lúc vui vẻ thích ý đó lại gắp thêm đồ ăn cho Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê cũng cam chịu số phận rồi, liền như uống thuốc Đông y vậy, đưa thức ăn vào miệng, nhưng trong đôi mắt sáng long lanh thì tràn đầy sự hờn giận.
Dương Thần lại cảm thấy dáng vẻ này của Lâm Nhược Khê thú vị rất nhiều so với bình thường. Nghĩ đến việc nếu như các nhân viên Quốc Tế Ngọc Lôi nhìn thấy vẻ mặt khi bị bắt nạt trông như trẻ con này của Chủ tịch bọn họ thì chắc cũng cũng phải mở rộng tầm mắt.
Ăn cơm xong, Lâm Nhược Khê tức giận đi lên lầu tiếp tục công việc.
Còn Dương Thần thì nằm ở sô pha xem tin tức. Tin tức Trung Quốc thực sự ngày nào nội dung cũng như nhau. Đầu tiên là một số quốc gia nước ngoài, người dân sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, thiên tai chiến tranh liên miên, đâu đâu cũng có người chết. Tiếp đó là có các nhà lãnh đạo Trung Quốc làm việc chăm chỉ, dốc sức hết mình vì nhân dân, các cán bộ mồ hôi chảy như mưa, phấn đấu trên cương vị công tác của mình. Cuối cùng chính là nói đến mỗi ngày đất nước Trung Quốc đều tiến bộ thần tốc, mỗi ngày một mới, nhân dân an cư lạc nghiệp, một câu nói thôi - nhân dân Trung Quốc là hạnh phúc nhất.
Nguyên nhân khiến Dương Thần thích xem là vì nước ngoài không có những thông tin mới thú vị như thế.
Vú Vương đang lau bàn cười tủm tỉm nói với Dương Thần:
- Cậu à, thói quen ăn uống không chuyên tâm của cô chủ từ bé đã có rồi. Ông chủ và bà chủ hồi còn sống không quản giáo chặt chẽ, không ngờ hôm nay cậu lại có thể quản được cô chủ.
Dương Thần nằm ở sô pha ngáp một cái, cười nói:
- Thực ra đều là người trưởng thành cả rồi, có cái gì mà không hiểu chứ, chẳng qua là không muốn muối mặt mà thôi.
- Cô chủ làm việc thì thường cái gì cũng quên, cậu về sau nếu như thấy điều gì không đúng thì cứ quản chặt cô chủ vào. Tôi thấy thực ra cô chủ tức giận chỉ là vẻ bề ngoài thôi, trong lòng chắc chắn cũng không giận cậu đâu, không chừng lại còn rất vui nữa ấy chứ.
Vú Vương nói như thể rất hiểu.
Dương Thần xem không hiểu những thứ này. Thấy chương trình thời sự kết thúc đang định chuẩn bị bật sang chương trình khác, hắn không phải là hứng thú với người phụ nữ ở bên trong đó mà là bên trong đó các anh em khá là cố gắng, có một số "báo cáo chính trị" còn thú vị hơn các diễn viên dân gian diễn kịch nhiều.
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, Dương Thần nhìn xuống. Không ngoài dự liệu của hắn, là Lý Tinh Tinh gọi tới.
- Alô, Tinh Tinh.
Đầu dây điện thoại bên kia, Lý Tinh Tinh sau khi gọi một tiếng "Dương đại ca" thì liền yên lặng hồi lâu, sau đó mới do dự hỏi:
- Dương đại ca, nhà em hôm nay nhận được bưu kiện đó, là anh gửi đến đúng không?
Dương Thần lộ vẻ tươi cười. Xem ra Sắc Vi đã cho người đưa đồ đến nhà họ Lý rồi. Chỉ là vợ chồng ông Lý không biết làm thế nào để sử dụng mấy thứ đồ công nghệ cao, đành chờ Lý Tinh Tinh về nhà mới có thể cho chiếu cái thứ ở trong USB đó ra.
- Cứ cho là thế đi, nhờ bạn gửi qua đó.
Dương Thần cũng không giấu diếm.
Lý Tinh Tinh thở sâu vào một hơi:
- Em luôn cho rằng, tổ trưởng Tưởng tuy có lúc hơi thích sĩ diện, nhưng con người chắc là không xấu. nhưng không ngờ ông ta lại là người như vậy...Người phụ nữ bên trong đoạn clip đó là học Phó hiệu trưởng thường trực của trường chúng ta, bình thường mọi người rất sợ bà ta. Không ngờ bà ta lại...
- Còn có cả cha của Tưởng Thạch là Tưởng Mông nữa, mấy vị hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, tổ trưởng trường em nữa. Cái đoạn clip này mà được phát ra thì chắc là tỉ lệ xem không nhỏ đâu.
Dương Thần vui đùa nói.
Lý Tinh Tinh cũng là nghĩ đến Dương Thần thực sự sẽ làm như thế, liền vội vàng nói:
- Không cần đâu, Dương đại ca. Nếu như làm như thế thì môi trường trong trường học sẽ kém đi, mọi người đều sẽ không tin vào trường của chúng ta nữa. Thực ra đại đa số giáo viên, học sinh đều rất cố gắng làm việc, học tập. Em không muốn mọi người cố gắng nỗ lực vô ích.
Cô gái ngốc này có lúc thật vô cùng đơn thuần. Dương Thần bất đắc dĩ cười nói:
- Tinh Tinh, anh đâu có phải là kẻ săn ảnh đâu, không có việc gì thì phơi bày chuyện đó ra làm gì. Anh gửi đến nhà em đoạn clip đó chỉ là để tham khảo thôi, cho ba mẹ em biết để đừng quá tin tưởng vào cha con Tưởng Thạch mà thôi.
Lý Tinh Tinh nhẹ nhàng thở ra, cười khanh khách nói:
- Dương đại ca anh không biết, đoạn clip đó vừa phát ra thì ba mẹ em đều ngây người ra, đều không dám xem. Nhưng khi mẹ em phát hiện ra người bên trong đó là tổ trưởng Tưởng thì nổi giận đùng đùng. Nếu như ba em không ngăn thì cái laptop của em mới mua đã bị đập nát ra rồi.
- Đoạn clip tư liệu đó em giữ đi nhé. Có thể nặc danh gửi cho cha con nhà họ Tưởng. Như thế bọn họ sẽ không gây khó dễ gì cho em. Cũng không thực sự cần thiết phải làm ầm lên, ai mà chẳng có vài chuyện không hay ho gì chứ.
Lý Tinh Tinh nhẹ nhàng ừ một tiếng, hiển nhiên cũng đồng ý với cái nhìn như vậy. Nói thật, khi nhìn thấy đoạn clip này, những cô gái đơn thuần trước đó đều chưa từng xem cuộc chiến thể xác như thế này. Không ngờ lần đầu tiên nhìn thấy lại là người quen, hơn nữa lại là cha con họ Tưởng và “bà la sát” nổi tiếng trong trường, ba người kẹp thành “Hamburger" chơi thực sự khiến cho cô gái thực sự bị chấn động.
Tuy rằng tò mò Dương Thần làm thế nào để có được đoạn tư liệu đó nhưng Lý Tinh Tinh đã quen với việc Dương Thần luôn mang đến niềm vui bất ngờ thì biết điều không hỏi gì nhiều nữa.
Tuy rằng tò mò Dương Thần làm thế nào để có được đoạn tư liệu đó nhưng Lý Tinh Tinh đã quen với việc Dương Thần luôn mang đến niềm vui bất ngờ thì biết điều không hỏi gì nhiều nữa. Lúc này cô đã trút bỏ gánh nặng trong lòng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng và khéo léo hơn rất nhiều:
-Dương đại ca, mấy hôm nay anh rảnh không?
- Làm sao thế?
Dương Thần hỏi.
- Em muốn dẫn anh đến một nơi, không biết anh có muốn đi không? Thực ra còn có một nguyên nhân khác là em muốn mượn xe của anh, bởi vì em cần vận chuyển một số thứ sang đó...
- Mượn xe để chuyển đồ? Những xe taxi bình thường là có thể làm được. Dương Thần đương nhiên sẽ không đơn giản coi đó là nguyên nhân của Lý Tinh Tinh, chắc chắn là có nơi nào đó cô ta rất muốn đi cùng mình.
Là nhân viên chuyên mua đồ ăn sáng, Dương Thần đương nhiên sẽ không có lý do để từ chối lời đề nghị của cô gái nhỏ mà rất vui vẻ đồng ý.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện vui vẻ với Lý Tinh Tinh xong, Dương Thần duỗi người một cái, định dậy đi lên tầng rửa mặt rồi đi ngủ. Tuy tình trạng bệnh sau khi giết người đã khôi phục lại rồi nhưng kinh nghiệm mách bảo Dương Thần biết rằng cơ thể sức khoẻ dồi dào là điều cần thiết.
Đúng lúc này, Lâm Nhược Khê cầm chiếc ví da đi từ lầu trên xuống, nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng vú Vương, bất đắc dĩ mới hỏi Dương Thần:
- Vú Vương đâu rồi?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK