Dương Thần đưa Trinh Tú đến trường học, cũng không biết mẹ vợ bất ngờ gặp mặt mẹ mình sớm như vậy. Hơn nữa còn nói đến chính mình, nhưng lại nhầm trở thành một người khác.
Nếu là Dương Thần gặp được cảnh tượng này, sẽ cười gần chết, hoặc là trút bỏ một lớp da là không thể tránh được.
Bởi vì là chủ nhật, dòng xe cộ cũng không hỗn loạn vào giờ cao điểm, Dương Thần thanh thản mà cầm tay lái, cùng Trinh Tú tám chuyện đông tây thiên hạ.
Trước đó vài ngày hắn một mực ở phía ngoài nhảy nhót, cũng không có thời gian quan tâm đứa em gái còn là học sinh này. Trước kia chỉ là quan tâm việc học tập và cuộc sống của Trinh Tú, bây giờ còn phải để ý đến hoàn cảnh gia đình Trinh Tú ở bên Hàn Quốc.
Trinh Tú là người thừa kế chính thức của tập đoàn Tinh Nguyệt, Hàn Quốc là điều không thể nghi ngờ. Cái gã Park Jung Hoon kia cũng không phải là hạng người hời hợt, không thể nào tìm lầm.
Nhưng Trinh Tú từ chối trở về Hàn Quốc, cố ý ở lại Trung Hải. Người trong nhà cũng đều hiểu, lại quan tâm và thông cảm. Cho nên trước mặt Trinh Tú mới ít nhắc đến chuyện này.
Dương Thần có một dự cảm, Trinh Tú sớm muộn gì cũng vẫn sẽ trở về Hàn Quốc. Dù sao nơi đó có gia đình của nó, mặc dù năm đó cha mẹ nó bị người nhà phản đối, bỏ trốn đến Hoa Hạ, rồi lần lượt qua đời, thì cũng không thể nào đoạn tuyệt ràng buộc huyết thống được.
Huống chi, Trinh Tú bị Chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt, chính là ông ngoại của nó chỉ định là người kế thừa sản nghiệp khổng lồ đó. Nếu không phải đúng là Trinh Tú, Park Jung Hoon sẽ ngàn dặm xa xôi đến Trung Hải tìm một cô bé?
Dương Thần đại khái có nghĩ đến một số lục đục trong những gia tộc lớn với nhau. Đơn giản chỉ vì hai chữ tiền và quyền. Nhưng hắn cũng không muốn cho Trinh Tú chịu đựng quá nhiều áp lực.
Điều hắn có thể làm, là bất kể Trinh Tú lựa chọn cái gì, cũng phải để cô bé giống như em gái mình có thể có một cuộc sống hạnh phúc, bình an với cuộc sống mà mình mong ước.
Dọc theo đường đi, Dương Thần thoải mái hỏi Trinh Tú cuộc sống ở trường học như thế nào, tiến độ ôn tập ra sao, rồi vui đùa, nếu có gì không hiểu thì đi quấy rối chị Lâm Nhược Khê, làm cho Lâm Nhược Khê phân tâm, không cần lúc nào cũng nhằm vào hắn.
Trinh Tú cũng khó được cùng Dương Thần nói chuyện hai người với nhau như thế này. Cô gái tối hôm qua còn giúp Lâm Nhược Khê, trước mặt Quách Tuyết Hoa thêm dầu vào lửa, lúc này cũng biết điều không càn quấy với Dương Thần, vừa nói vừa cười.
- Trinh Tú, Lưu Minh Hào còn quấy rầy em không?
Dương Thần đột nhiên nhớ tới cậu em vợ của mình.
Trinh Tú nghe thấy tên ấy, lập tức nhíu mày, tức giận nói:
- Dương đại ca, anh đừng nhắc đến cậu ta nữa. Nghĩ đến cậu ta là em lại thấy phiền lòng.
- Ở trong trường học, cậu ta còn theo đuổi em không?
Dương Thần cười hỏi.
- Không có đâu, cậu ta đã nghỉ học rồi.
Trinh Tú đáng yêu lườm mắt xem thường.
- Nghỉ học?
Dương Thần buồn bực.
- Là bị đuổi, thành lập cái tổ chức nhỏ Tử Kiến gì đó bị lãnh đạo trường học đuổi rồi sao?
- Lãnh đạo trường học này lá gan nhỏ như vậy, làm sao dám đi trêu chọc Lưu Minh Hào chứ. Hiệu trưởng thấy cậu ta đều tránh đi đường vòng.
Trinh Tú dẩu miệng.
- Là bởi vì chính Lưu Minh Hào cảm thấy việc học không thích hợp với cậu ấy, hình như là được sự đồng ý của cha cậu ấy, đi giúp ông ấy làm việc, không học nữa.
Dương Thần không nghĩ tới còn có chuyện này, Lưu Thanh Sơn không chừng cũng lường trước được đứa con của mình không hợp với chuyện học hành, sẽ cho tiểu tử kia đi làm trên thực tế, tốt xấu gì cũng không lãng phí tuổi thanh xuân.
Nhưng nghĩ lại không đúng, hỏi:
- Nếu Lưu Minh Hào nghỉ học, không ai theo đuổi em, chẳng phải rất tốt sao? Tại sao em còn có vẻ mặt giống như người ta thiếu tiền em không trả vậy?
Ánh mắt Trinh Tú bỗng nhiên có chút trốn tránh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, hạ giọng nói:
- Tuy rằng cậu ấy nghỉ học, nhưng có lưu lại một số ảnh hưởng không tốt. Tóm lại em rất chán ghét cậu ta là được…
Dương Thần thấy Trinh Tú dường như không muốn nhiều lời, nghĩ đến việc mọi cô gái đều có bí mật của mình, cũng không hỏi thêm.
Sau khi đưa Trinh Tú đến trường, Dương Thần cũng không dừng lại lâu. Mình là một người đàn ông vẫn còn trẻ tuổi, đưa một nữ sinh trung học đến trường, chiếc xe BMW khó tránh khỏi bị một số người nhìn chăm chú, rồi có những ý tưởng gì không tốt.
Thời gian Dương Thần về nước cũng không ngắn, cũng rất nhiều chuyện cứ như vậy mà lo lắng, đặc biệt là chuyện đề cập đến Trinh Tú, một cô bé bình thường như vậy.
Chẳng qua, dù chỉ dừng ở trước cổng trường một lúc như vậy, cũng sẽ khiến không ít người chú ý đến.
Chờ khi chiếc xe đi, Trinh Tú mới mấp máy môi mỏng, lộ ra một nụ cười tủm, được Dương Thần đưa đến trường, khiến trong lòng cô bé vui sướng nói không nên lời.
Vừa muốn xoay người bước vào trường, lại nghe được tiếng con gái châm biếm bên cạnh…
- Tưởng là tiểu thư giàu có nhà ai, còn khiến người ta sáng sớm tinh mơ lái xe BMW chở đến trường. Hóa ra là hoa hậu giảng đường Trinh Tú của chúng ta, thật khiến người ta hâm mộ nha!
Một nữ sinh cách ăn mặc và trang điểm tương đối xinh đẹp, dung mạo cũng diễm lệ, mái tóc nhuộm hơi vàng, dáng người cao gầy, mặc đồng phục, không biết từ khi nào xông ra, vòng quanh trước mặt Trinh Tú lắc lư một vòng.
Trinh Tú nghe cái giọng đó, trong mắt có vẻ hơi giận. Muốn làm bộ như không nghe thấy gì, tiếp tục đi vào trường.
Lại không ngờ, không đợi Trinh Tú bước tiếp, hai nữ sinh đi theo sau kia đã chặn trước mặt Trinh Tú, vẻ mặt trêu tức nhìn Trinh Tú.
- Tiêu Diễm Diễm, cậu có ý gì?
Trinh Tú nén giận, trừng mắt nhìn cô gái tóc vàng nói.
Tiêu Diễm Diễm một tạy vén tóc, nghiêng đầu, cười lạnh nói:
- Trước kia lúc Lưu Minh Hào còn ở trường, mày giả bộ ngây thơ. Tao vừa nhìn đã biết giả dối, ngày hôm nay quả nhiên đã lộ bộ mặt thật. Cũng là do Lưu Minh Hào ngốc nghếch kia si mê mày. Hừ, tao thấy mày chẳng qua cũng chỉ là một con hồ ly lẳng lơ giả vờ giả vịt thôi!
Nghe Tiêu Diễm Diễm châm chọc, hai nữ sinh đi theo cười phá lên, xung quanh một số nam nữ sinh đa số đã biết đó là Tiêu Diễm Diễm cùng Trinh Tú, hiểu được Tiêu Diễm Diễm nhằm vào Trinh Tú, có kịch vui để xem, cũng cảm thấy thật đáng buồn cho Trinh Tú.
Trinh Tú cố gắng không để ý tới ánh măt khinh miệt của Tiêu Diễm Diễm, nói:
- Lưu Minh Hào theo đuổi ai là quyền của cậu ấy. Tớ cho tới bây giờ vẫn không muốn để cậu ấy theo đuổi tớ. Tớ đã nói rất nhiều lần rồi, nếu cậu có bất mãn gì với Lưu Minh Hào thì có thế đi nói với cậu ấy. Là cậu ấy không chấp nhận cậu, đâu có liên quan gì tới tớ? Tớ chỉ là tới trường để học, những chuyện khác tớ không quan tâm.
- Từ Trinh Tú, mày có biết mày ghê tởm lắm không?
Tiêu Diễm Diễm bị đâm trúng chỗ đau, bực mình, vẻ mặt âm u, lạnh lùng nói:
- Tao ghét nhất cái loại người như mày. Thoạt nhìn thì ngây thơ, mày thực sự nghĩ đám nam sinh ngu xuẩn kia đều thích mày, rồi mày trở thành hoa hậu giảng đường sao? Tao nói cho mày biết, Tiêu Diễm Diễm tao không thể chấp nhận được một người con gái như mày, hôm nay mày bước xuống từ một chiếc xe BMW sang trọng, trước cổng trường nhiều người thấy như vậy. Nếu mày thật sự không thừa nhận mày là loại hồ ly lẳng lơ, tao không ngại để lại cho mày chút mặt mũi đâu…
Trinh Tú cắn chặt răng, cô biết có nói gì cũng phí công. Tiêu Diễm Diễm này thích Lưu Minh Hào, lại bởi vì việc lúc Lưu Minh Hào còn đi học chỉ suốt ngày theo đuôi mình, khiến Tiêu Diễm Diễm rất bất mãn.
Lúc trước còn có Lưu Minh Hào, cái gì cậu ta cũng đều chống đỡ cho mình. Nhưng từ khi Lưu Minh Hào rời khỏi trường học, Tiêu Diễm Diễm liền không kiêng nể gì.
Trinh Tú nghe bạn học nói, gia đình Tiêu Diễm Diễm cũng là xã hội đen. Tuy rằng là một tổ chức xã hội đen ở tỉnh lẻ, nhưng cũng không phải những nhân vật tầm thường có thể chọc đến. Trinh Tú đương nhiên là hy vọng có thể bớt được một chuyện thì bớt đi một chuyện.
Chỉ còn gần hai tháng nữa là bước vào kỳ thi tốt nghiệp trung học rồi, Trinh Tú cũng không hy vọng gây ra nhiều phiền toái.
Đang lúc Tiêu Diễm Diễm định để hai nữ sinh theo sau kia giáo huấn Trinh Tú, từ phòng bảo vệ chạy đến hai gã bảo vệ cao lớn, giải tán đám học trò đứng xem xung quanh, lớn tiếng răn dạy.
- Các em đang làm gì đấy? Ở trường không được phép gây rối.
Tiêu Diễm Diễm tuy rằng ương ngạnh, có xuất thân là xã hội đen, nhưng dù sao cũng không phải thế lực ở Trung Hải, không dám khiêu khích quá mức. Nhìn thấy bảo vệ chạy lại đây, chỉ có thể oán hận hừ lạnh một tiếng, khiến hai nữ sinh kia lui xuống.
- Hừ. Mày rất may mắn đó! Nhưng sớm muộn gì mày cũng phải chịu.
Nói ra một câu độc ác, Tiêu Diễm Diễm hai tay khoanh trước ngực, vênh váo đắc ý mà dẫn hai nữ sinh theo sau phá vỡ đám người đi vào trường học.
Không lâu sau, cả đám học sinh cuối cùng cũng thông thuận tiến vào trong trường học, không ít người khe khẽ nói nhỏ Tiêu Diễn Diễm có thể xuống tay với Trinh Tú được hay không.
Tâm tình Trinh Tú vốn trong sáng, vui vẻ, lại một lần sầm xuống, cô cũng không biết chính mình về sau nên ứng phó với Tiêu Diễm Diễm thế nào, chỉ hận tên Lưu Minh Hào đáng chết chạy lấy người, còn bỏ lại một đống rối rắm gây phiền toái cho mình.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK