Nghe xong câu này của Lâm Nhược Khê, Dương Thần lại ý thức được một chuyện – mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu dần dần đã được hình thành.
Trong lòng bùi ngùi, bỗng nhiên có một ngày mình phải đối diện với vở kịch luân lý của gia đình này, nhưng hắn lại cảm thấy hài lòng rồi cười nói:
- Đừng nói như vậy, anh không nỡ ức hiếp em, bà ấy là mẹ anh cũng là mẹ của em, nhưng bà ấy chỉ là không quen với nếp sinh hoạt của chúng ta mà thôi, không phải muốn nhằm vào em.
- Tự tôi sẽ phán đoán, không cần anh giải thích.
Lâm Nhược Khê nói lạnh, rồi định bước lên xe.
Dương Thần bỗng đứng trước mặt cô:
- Đừng gấp gáp như vậy, hãy để xe ở đây, cũng trưa rồi, chúng ta đi ăn cái gì đó đã, em thấy sao?
- Anh tự đi mà ăn!
Lâm Nhược Khê không muốn tính sổ với hắn.
Dương Thần buồn rầu nói:
- Bà xã à, nếu em không đi ăn cùng anh thì anh sẽ ôm em đó nha, ôm em đi ra ngoài ăn trưa, người trên đường sẽ nhìn thấy hết... à… Có vẻ như cũng là một lựa chọn không tồi.
- Anh... Anh... Anh làm sao vậy hả?
Lâm Nhược Khê kinh ngạc, vội lùi ra sau hai bước.
Dương Thần nới lỏng tay:
- Từ ngày quen em thì không phải em đều nói anh là kẻ vô lại sao?
- Vừa nói không ức hiếp tôi, giờ lại...
Lâm Nhược Khê nghiến răng nói.
Dương Thần cười ha hả:
- Cái này sao gọi là ức hiếp được, đây không phải là cùng nhau đi ăn sao, vì nghĩ cho sức khỏe của em, cả nửa ngày giúp anh đi chọn đồ, đói như vậy rồi thì làm sao đây?
Dương Thần vừa nói vừa dựa vào người Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê không còn cách nào, sợ tên da mặt dày này sẽ ôm cô ra ngoài, đành phải đồng ý:
- Tôi sẽ đi cùng anh, anh... Anh đừng có tới gần.
Dương Thần nhếch miệng cười:
- Sớm đồng ý không phải xong rồi sao, làm gì mà để anh phải dùng biện pháp mạnh, rời khỏi nhà một chút mà đã có khí phách của người đàn ông như vậy rồi.
Lâm Nhược Khê giả bộ như không nghe thấy gì, cô nghi ngờ nếu mình còn nghiêm túc thì người đàn ông này có phải là sẽ khiến cô tức chết không.
Hai người đi thẳng ra khách sạn Ngọc Tông nhưng họ không lái xe, dù sao lúc này lái xe đi ăn trưa, tìm chỗ đậu xe cũng là cả một vấn đề.
Dương Thần đi phía trước, Lâm Nhược Khê đi theo sau, đầu cô rũ xuống dáng vẻ không tình nguyện và không còn cách nào khác.
Dương Thần nhìn thấy Lâm Nhược Khê đang tức giận, không vui vẻ gì, so với lúc mới quen nhau, lúc ấy Lâm Nhược Khê cả ngày lạnh lùng, còn Lâm Nhược Khê bây giờ mặc dù vẫn khác với người bình thường nhưng sớm tối ở trước mặt hắn, cảm xúc đã phong phú hơn nhiều rồi.
Đột nhiên Dương Thần dừng lại rồi đứng ở giữa đường.
Lâm Nhược Khê không có phản ứng nào, cô ấy cúi đầu bước đi, đầu cô va vào tấm lưng của Dương Thần.
- A!
Lâm Nhược Khê xấu hổ sờ trán, ngẩng đầu lên, giận cũng không đúng, không giận cũng không đúng, cô nhìn Dương Thần bằng ánh mắt bối rối.
Người đàn ông này lại ức hiếp mình rồi.
Dương Thần mỉm cười:
- Bảo bối à! Đừng cúi đầu đi như vậy nữa, sẽ đụng phải cột điện đó, đi cùng với anh nào!
Không đợi Lâm Nhược Khê phản ứng, Dương Thần lùi lại rồi nắm lấy bàn tay mềm mại của Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê cảm thấy tay mình bị nắm chặt bởi đôi tay to của Dương Thần, cũng không thể giãy giụa, khuôn mặt cô bỗng đỏ lên, muốn làm cho Dương Thần buông ra, nhưng người đi lại trên đường quá đông, làm như vậy thật chướng mắt.
Dương Thần cũng không cho cô nhiều cơ hội để suy nghĩ, bèn kéo cô về phía trước, giống như bao đôi tình nhân trên đường.
Chỉ có điều Lâm Nhược Khê vẫn trong bộ dạng xấu hổ, thực sự rất thu hút, tỉ lệ người quay đầu lại nhìn hai người họ có thể không đạt được một trăm phần trăm thì cũng chắc chắn ở mức chín mươi phần trăm.
Cũng may da mặt Dương Thần dày, còn Lâm Nhược Khê trong lòng đầy căng thẳng, giống như chú nai con va đụng lung tung không còn lòng dạ nào mà quan tâm đến ánh mắt những người trên đường nữa.
Dương Thần mơ màng dắt tay Nhược Khê đi, đi được mười mấy phút, hắn lại dừng chân.
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu lên, lúc này cô đã bình tĩnh trở lại, đang đắm chìm trong suy nghĩ không biết gọi là gì, rồi cô tự nhiên hỏi Dương Thần:
- Làm sao vậy?
Dương Thần chỉ tay vào những quán xá náo nhiệt ven đường:
- Chúng ta sẽ ăn ở đây.
Lâm Nhược Khê thấy đó là một cái quán sạch sẽ, gọn gàng, quán sủi cảo Đông Bắc này vô cùng náo nhiệt.
Không phải Dương Thần chưa từng ăn sủi cảo ở nhà Mạc Thiện Ny mà vì quán sủi cảo này đang tổ chức một hoạt động thu hút rất nhiều người.
Lâm Nhược Khê ngay lập tức phát hiện rất nhiều nguyên nhân, bên ngoài quán sủi cảo có đặt một tấm bảng lớn, trên đó có dán tấm áp-phích, viết là "Cuộc chiến vua sủi cảo Tết âm lịch”
Nội dung cụ thể, đại khái là nếu ai đó có thể ăn hết tám mươi tám cái sủi cảo trong vòng mười phút thì sẽ được ăn sủi cảo miễn phí, được miễn phí một bàn tiệc sủi cảo, ngoài ra còn được tặng kèm một con “thú bông hình Sủi cảo” do quán làm, đó là một con búp bê sủi cảo tròn trịa, được nhiều cô gái yêu thích.
Nếu ai thua cuộc, họ không những phải trả tiền của tám mươi tám cái sủi cảo đó mà còn không nhận được bất cứ phần thưởng nào.
Hoạt động như vậy xem ra cũng phải rất cố gắng, rất nhiều người nghĩ họ có thể làm được, nhưng khi tham gia mới nhận thấy “Vua ăn” không phải là dễ làm.
Nhân của những cái sủi cảo kia đều là thịt. Một người đàn ông vạm vỡ bình thường ăn hết bốn mươi, năm mươi cái là đã chịu không nổi rồi, đừng nói tới người ở phía Nam, dáng dấp của người phía Nam thấp bé hơn, dạ dày cũng không lớn bằng dạ dày của người phương Bắc, không chừng ăn chưa được một nửa đã chịu không chịu nổi.
Nhưng có thử thách mới có được chuyện hay, có thể kích thích cảm hứng của không ít người, huống hồ số tiền của tám mươi tám cái cũng không mắc, rất nhiều người đã từng thử qua. Có một số người đàn ông vì vợ hoặc bạn gái mình thích con búp bê Sủi cảo đó nên muốn giành được nó để tặng cho người phụ nữ của họ.
Trong lúc đó, số người tham gia hoạt động này đã đông gấp mấy lần.
Lâm Nhược Khê cũng chú ý đến con “búp bê Sủi cảo” tròn trịa được đặt ở trên bục, quả thực rất đáng yêu, nhưng cô gạt qua một bên rồi nhìn Dương Thần bằng vẻ mặt hưng phấn:
- Anh... Không phải anh muốn...
- Ha ha! Bà xã à, e cứ chờ đó, anh sẽ lấy thứ đó cho em coi như giải quyết bữa ăn trưa luôn.
Dương Thần cười hớn hở.
Lâm Nhược Khê vội lắc đầu:
- Anh điên rồi sao? Ăn tám mươi tám cái sủi cảo sẽ khiến anh chết đấy.
- Được mà, đừng xem anh không bằng những người đàn ông kia, ăn một trăm cái với anh cũng không thành vấn đề.
Dương Thần nói.
Lâm Nhược Khê còn muốn nói gì đó, nhưng Dương Thần đã kéo cô đi tới quầy hàng rồi nói với nhân viên:
- Tôi muốn đăng ký thì phải làm gì?
Nhân viên kia là một người trẻ tuổi, phấn son lòe loẹt, biết Dương Thần là người từ nơi khác đến nhưng khi nhìn thấy Dương Thần đang nắm tay Lâm Nhược Khê, trong lòng có chút ghen ghét, ả nghiêm mặt cười:
- Trước tiên anh hãy lấy chứng minh nhân dân ra, sao đó ký tên vào tờ giấy cam đoan không chịu trách nhiệm về sau là anh có thể tham gia hoạt động của chúng tôi rồi.
Dương Thần không quá bận tâm, hắn lấy chứng minh nhân dân và vài tờ giấy ra, sau khi ký tên xong liền đi tới chỗ để ăn sủi cảo rồi ngồi xuống.
Lâm Nhược Khê đành phải theo sau Dương Thần, chỉ có điều lại bị những người xung quanh nhìn chằm chằm bằng ánh mắt nóng bỏng, khiến cô cảm thấy không thoải mái, giả bộ như không biết gì, trong lòng cô thầm mắng Dương Thần, đây là chủ ý gì không biết? Cần chi đứng ở nơi này? Đâu phải là không có tiền ăn cơm chứ.
Nhân viên phục vụ bắt đầu đưa cho Dương Thần đĩa sủi cảo đầu tiên, trong chiếc đĩa lớn là đầy những cái sủi cảo lớn, có khoảng hai mươi hai cái, không ít khách hàng nữ nhìn đã thấy no rồi.
Dương Thần không nói lời nào, hắn cầm đũa lên, kẹp lấy cái sủi cảo rồi bỏ thẳng vào miệng.
Lâm Nhược Khê nhíu mày, chịu không nổi mà nói từ phía sau:
- Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn! Dấm chua sẽ có hại cho việc tiêu hóa đó... Làm sao anh lại nuốt chửng như vậy chứ?
Dương Thần phồng miệng lên, vừa nhai một họng to vừa nói:
- Tại sao nhân bánh lại toàn là bắp cải và thịt heo thế này? Thêm chút hẹ và cần tây vào nhân bánh đi!
Lời nói của Dương Thần khiến mọi người cười ồ, cô phục vụ ở kế bên cười quái dị:
- Xin lỗi anh, trong cuộc thi của tiệm chúng tôi thì tiêu chuẩn của nhân sủi cảo sẽ gồm bắp cải và thịt heo.
Vẻ mặt Lâm Nhược Khê tối sầm, anh ta còn có tâm trí nghĩ ra được mình ăn nhân gì à? Mới ăn được một nửa của đĩa thứ nhất thôi.
Không bao lâu sau, Dương Thần đã ăn xong đĩa thứ nhất, vẫn còn tám phút, nhân viên phục vụ bưng lên đĩa thứ hai, vẫn là hai mươi hai cái.
Dương Thần tiếp tục há miệng thật to rồi bỏ chúng vào, giống như không có gì bị ngưng lại.
Lâm Nhược Khê chỉ nhìn thôi đã không còn muốn ăn nữa:
- Nếu ăn không được thì cũng đừng có cố.
Dương Thần vẫy tay, tỏ ý không thành vấn đề.
Đúng là hắn ăn đĩa thứ hai nhanh hơn đĩa đầu tiên, một phút ba mươi giây đã ăn sạch sẽ, lần này không những đám phục vụ kinh ngạc mà những người xung quanh đều chú ý vào hắn, không chỉ nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia.
- Xin mời anh, đây là đĩa thứ ba...
Cô phục vụ toát mồ hôi lạnh, cô ta muốn nói “Ăn từ từ thôi!” nhưng có vẻ không đúng lắm, nói “Ăn nhanh lên!” cũng không đúng.
Dương Thần cảm thấy rất thoải mái, dạ dày hắn vốn rất lớn, những chiếc bánh hắn đã ăn đi qua cơ thể, luồng chân khí không ngừng nghiền nát chúng, không bao lâu đã tiêu hóa xong, mặc dù dạ dày hắn cũng đã không ít thức ăn nhưng vẫn còn thoải mái hơn nhiều so với người bình thường.
Sau khi ăn xong đĩa thứ ba, Dương Thần ợ lên một cái, cảm thấy dạ dày của mình đã chứa được ba phần tư, nhưng vẫn có thể ăn tiếp, nhưng do ăn nhiều thịt heo và cải trắng nên thấy không thoải mái lắm.
Lâm Nhược Khê thấy sắc mặt Dương Thần không được tự nhiên, cô cảm thấy đau lòng, dù sao cô cũng đã trở thành người phụ nữ của hắn, mặc dù hắn luôn khiến cô giận, nhưng vì quan tâm, cô liền lên tiếng khuyên can:
- Đừng ăn nữa! Mặt anh trắng bệch rồi kìa!
Dương Thần lắc đầu, cười một cách miễn cưỡng:
- Vẫn còn một dĩa cuối cùng.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK