Mục lục
CÔ VỢ TỔNG GIÁM ĐỐC XINH ĐẸP CỦA TÔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi trái tim của Gaia bắt đầu đập, tất cả các nơi trên thế giới, các thần có được thần cách, tinh thần đều đột nhiên trở nên phấn chấn.

Hollywood, nước Mĩ, tại hiện trường quay phim, Christine đang trang điểm lại bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên, dọa chuyên gia hóa trang nhảy dựng.

- Cô… cô ta điên rồi!

Christine si ngốc hỏi.

Trong khu nhà cao cấp nào đó tại London nước Anh, thân thể trần truồng, đôi trai gái xinh đẹp đang trên giường làm vận động nguyên thủy nhất, trong khoảnh khắc đều dừng cử chỉ điên cuồng, hoang dã.

Hai mất Stern lặng lẽ nhìn ngọn lửa dục vọng trong đôi mắt em gái Alys dần dần lạnh đi.

Hai người tỏ ra vô cùng phức tạp nuốt nước bọt một cái. Cả hai đồng thanh nói:

- Bắt đầu rồi….

Dubai, trong một gian phòng xa hoa của khách sạn thuyền buồm, Ares đang tỏ ra thích thú lau súng ống, từ trên ghế salon bật dậy, điên cuồng lau, cười man rợ.

- Ha ha … Lực lượng của ta… Lực lượng của ta sắp trở về rồi!

Thái Bình Dương, Hawaii Honolulu trong phòng bếp khách sạn năm sao.

Đầu bếp đang nấu món cá sốt chanh trên bếp, bỗng nhiên cái xẻng trên tay dùng sức đè xuống, cắt cá thành hai nửa.

Dưới đôi mày rậm, trong con ngươi thâm thúy, lóe ra tia sáng.

Ý, trong tòa lâu đài cổ phải đến một thế kỷ, căn phòng u ám, tiếng nhạc dương cầm cổ điển đang du dương.

Raphael mặc comple đang ôm một cô gái trẻ với làn da trắng mịn màng. Cô gái đang mơ mơ màng màng dựa vào trong lòng ngực của y đầy cử hưởng thụ, căn bản không biết, cổ của mình đang bị hai cái răng nanh cắm sâu vào, máu tươi thơm ngọt không ngừng bị hút ra.

Đột nhiên, con ngươi Raphael màu đỏ tươi co rút lại từng trận, tỏa ra vẻ hưng phấn cuồng liệt, dùng sức cầm lấy hai tay cô gái, trực tiếp lôi cô gái da trắng trong lòng ngực ra xé thành hai nửa.

Trong phòng toàn bộ yên tĩnh, tia máu bắn ra bốn phía, cô gái da trắng nháy mắt trở thành hai nửa thi thể chết không nhắm mắt.

- Ha ha.. ha ha.. Athena… Ngươi được lắm đấy… Nhanh như vậy đã hoàn thành.

Cũng không biết là khóc là cười, Raphael run rẩy thân thể giống như gặp ma.

Tokyo.

Trên bầu trời đã hiện ra mảng trắng sáng, ban đêm đã qua.

Dương Thần bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy, hắn cảm thấy thần cách trong đầu mình, triển khai rồi.

Thần cách đối với Dương Thần mà nói cũng không thể giải thích được, nó là thứ huyền diệu nhất của Thần tộc, nói đơn giản, đó là một loại dấu ấn thần lực, từng Thần tộc có dấu ấn khác nhau, giống như vân tay con người, nhưng so với nó còn huyền diệu hơn không biết mấy ngàn mấy vạn lần.

Giờ này khắc này, Dương Thần lại có cảm giác được, tinh thần lực của thần cách, đột nhiên gia tăng rồi.

Nó hoàn toàn là không dấu hiệu gì, như có lực lượng tối tăm nào đó xâm nhập vào, khiến tinh thần lực của hắn dần dần tăng mạnh.

Dương Thần nhận thức rất rõ ràng, nếu cứ thêm nữa, quy luật không gian của mình cho dù không có gì lĩnh ngộ cao thâm, nhưng uy lực cũng sẽ tăng.

Nhưng… Đây là vì sao? Là chỉ có mình tốt, hay là những chư thần khác đều như vậy?

Trong lúc Dương Thần buồn bực, sau lưng truyền đến âm thanh Bàn Nhược.

- Chủ nhân…

Dương Thần áp chế nghi hoặc trong lòng, nghĩ gọi điện thoại hỏi Christine cho rõ, quay đầu lại nhìn Bàn Nhược.

- Cô….

Dương Thần ngơ ngẩn, Bàn Nhược trước mắt, đã là « Mông Nguyệt ».

Quần áo, vẻ bên ngoài, thậm chí hình thể và khí chất cũng giống như đúc.

Dương Thần nhếch miệng cười:

- Không tồi, ít nhất bên ngoài và cảm giác có được, cô đã là « Mông Nguyệt » rồi, hỏi cung thuận lợi chứ?

« Mông Nguyệt » cười ngọt ngào.

- Đúng vậy. Cô ta rất phối hợp, bởi vì cô cũng không muốn bị nhiều đàn ông thử thách như vậy, cho nên mới bắt đầu đã khai toàn bộ.

- Cô ta không phải là một người phụ nữ quá ngu ngốc, tất nhiên biết cố gắng chống lại thì chỉ thương tổn với chính mình, lưu lại cô ta còn có ích, em cũng đừng cho người dưới trừng phạt gì với cô ta, nhìn là được.

Dương Thần đi tới phía trước, bắt lấy tay Bàn Nhược, nói:

- Tốt lắm, anh dẫn em về Mông gia, về phần chấn chỉnh Mông gia như thế nào, thì là chuyện của em.

- Tuân mệnh, chủ nhân

Dương Thần đang muốn xoay người, nhưng chợt nhớ tới một chuyện, số lượng dòng chính của Mông gia và đám cao tầng của Hoa Nam bang đã chết, Mông Nguyệt lại bình yên trở về, dù thế nào cũng khiến cho người phía dưới ngờ vực vô căn cứ. Phải tạo ra một lời giải thích hợp lý, mới có thể khiến Bàn Nhược giả mạo Mông Nguyệt tốt hơn.

Suy nghĩ một lát, Dương Thần nói với Bàn Nhược.

- Em đi chuẩn bị cho anh tấm vải màu đen dùng để may quần áo, tìm cả thợ may đến.

Bàn Nhược cũng không hỏi nhiều, lập tức làm theo. Dựa vào hiệu suất của Ninja, tìm ít đồ và một thợ may rất dễ dàng.

Dương Thần ra lệnh cho người thợ may Nhật Bản kia, dựa theo bản vẽ của hắn để may quần áo, làm cho hắn một bộ như trong hình vẽ.

Đó chính là áo bào đen trưởng lão Mông Kỳ đã mặc.

Sau khi hoàn thành áo bào đen, Dương Thần lại đem áo choàng xé thủng mấy chỗ, thoạt nhìn là kết quả sau khi chiến đấu, có chút rách nát, sau đó chính mình mặc vào.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Bàn Nhược, thân hình của Dương Thần bất ngờ rung động biến đổi, trở thành một lão già với mái tóc bạc phơ.

- Chủ nhân.. Ngài… Ngài… Ngài sao?

Bàn Nhược là cao thủ Ninja. Cô có thể xác định, Dương Thần không phải dựa vào bất cứ ảo thuật hư ảo gì thay đổi vẻ bên ngoài của mình, mà là một loại cách thức mà cô không có cách nào phát hiện được.

Trưởng lão ‘Mông Kỳ’ vuốt vuốt bộ râu, lộ ra nụ cười bí hiểm, có vẻ đạo mạo khác thường.

- Cô hẳn là biết, diện mạo này là ai.

Dương Thần nói.

- Vâng, chính là trưởng lão Mông Kỳ đã chết.

Bàn Nhược tự nhiên hiểu rõ được điểm quan trọng trong đó, mới dám tới mạo danh.

Dương Thần vô cùng đắc ý. Hắn dịch dung xem ra rất hoàn mỹ ‘Diệp chướng mục’ (cây che mắt) này quả thật là pháp bảo thần kỳ đến cực điểm. Đặc biệt là đối với người có tu vi cảnh giới cực cao như hắn vậy mà nói, có ‘ Diệp chướng mục’, gần như có thể giấu diếm được người trong thiên hạ.

Sau khi áp chế tu vi xuống Hóa Thần Kỳ, Dương Thần kéo Bàn Nhược lại, nói:

- Đi thôi. Con cứ nói là bổn trưởng lão che chở cho con, trốn khỏi ma trảo của Dương Thần, hai vị trưởng lão khác và người trong gia tộc đều đã chết trận. Lúc sau bổn trưởng lão lộ mặt, nói rõ do con tiếp chưởng Mông gia thế tục, sau đó giả vờ nói bị thương cần bế quan, cũng không ai dám làm trái ý con.

Ánh mắt Bàn Nhược sáng ngời, Dương Thần làm như vậy ngược lại đã giảm bớt cho cô rất nhiều thủ đoạn. Cô gật đầu cảm kích.

- Đa tạ ngài.. Ồ không, trưởng lão!

Chỉ qua một lát sau, Dương Thần đã dẫn Bàn Nhược đi vào Mông gia.

Quả nhiên nhà cũ của Mông gia vang lên tiếng người nói chuyện ồn ào, tranh cãi ầm ĩ vang trời. Đặc biệt là vài thành viên quan trọng còn dư lại trong Mông gia, và phó đường của Hoa Nam bang… Đều mang theo nhân mã của mình, giương cung bạt kiếm.

Khi “Mông Kỳ” dẫn theo “Mông Nguyệt” từ trên trời hạ xuống, tất cả mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm, thoáng chốc yên lặng như tờ…

Dương Thần đứng chắp tay, mặt âm trầm quét mắt nhìn mọi người, nói:

- Thế nào, muốn tạo phản?

Trong nháy mắt, gần như tất cả mọi người đã kịp phản ứng, cùng lúc quỳ mọp trên mặt đất, hô:

- Trưởng lão tha mạng.

Bọn họ vốn cho là đám người Mông Nguyệt cùng Mông Kỳ đều không thấy đâu, là chết không toàn thây, giờ phút này nhìn thấy Mông Nguyệt còn sống, trưởng lão lại đang ở đây, bọn họ nào dám có tâm tư đoạt quyền? Dù sao bọn họ chẳng qua là phàm phu tục tử, ai có thể làm gì được Mông Kỳ?

Trong lòng Dương Thần trộm cười, hóa ra làm chuyện xấu giả mạo người khác là chuyện thú vị như vậy, chỉ tiếc mình còn có chuyện khác phải làm, không thể ở lâu chơi đùa.

Vì thế, sau khi Dương Thần tuyên bố “Mông Nguyệt” tiếp nhận chức vụ gia chủ Mông gia và hàng loạt các mênh lệnh, liền phi thân rời khỏi.

Bàn Nhược tiếp tục diễn trò, kiêu căng nhìn mọi người bằng nửa con mắt, dùng giọng nói và ngôn ngữ không hề khác với Mông Nguyệt, bắt đầu tiến hành quản lý đối với Mông gia.

Không tới mấy ngày, Ninja của hội Bát Kỳ tiến vào Mông gia. Cô có thể từng bước giải quyết từng người một trong số nhân mã của Mông gia, sắp xếp tâm phúc của mình vào, là có thể hoàn toàn nắm giữ lực lượng thế tục của Mông gia, từ từ đợi lực lượng phía sau lưng Mông gia hiện thân.

Dương Thần sau khi rời khỏi, lại biến trở về bộ dạng của mình lúc trước, trực tiếp chạy tới Los Angeles nước Mĩ.

Hắn cũng đã lâu không gặp người bằng hữu cũ Christine này. Hắn nghĩ vừa vặn có chuyện thần cách muốn hỏi, nên đi tới gặp một chuyến.

Thời điểm Dương Thần đi vào nước Mĩ, đúng lúc là vào ban đêm. Dương Thần có thể nhận thấy được thần uy nơi Christine. Rất nhanh hắn liền xác định được cô đang ở tại nhà của mình.

Bóng dáng chợt lóe lên. Dương Thần đi vào ban công tầng hai khu nhà cao cấp của Christine. Thời điểm tới đây lần trước, Dương Thần còn ở nơi này hưởng thụ sự hầu hạ của người hầu gái. Cũng không biết người hầu gái kia đã đổi chưa?

Christine tất nhiên cũng có thể biết Dương Thần đã tới. Một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng mặc một bộ áo ngủ mỏng màu trắng mờ ảo, lộ ra nửa bộ ngực đầy đặn, đẩy cửa đi ra, đầy vẻ phong tình vạn chủng.

- Hades thân yêu, tôi cho rằng ban ngày anh sẽ gọi điện thoại cho tôi. Hóa ra phải đến tối mới chạy đến cho tôi một niềm vui bất ngờ sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK