Mục lục
CÔ VỢ TỔNG GIÁM ĐỐC XINH ĐẸP CỦA TÔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các cô gái có mặt đều có chút sững sờ, các cô cũng biết quá khứ của Tiêu Chỉ Tình, vừa nghe thấy thế liền đột nhiên bừng tỉnh!

Đây lại là Tiêu Mạc Tranh, cha đẻ của Tiêu Chỉ Tình, người đã từng bỏ mặc vú Vương đưa Tiêu Chỉ Tình đi?

Nói như vậy những người này đều là người của nhà họ Tiêu sao?

Tiêu Mạc Hối hừ lạnh một tiếng, cười nhạo nói:

- Hóa ra ở đây còn có tình nhân cũ của nhị đệ, chắc không phải là mẹ của con tiện nhân Tiêu Chỉ Tình chứ, ha ha, giữ nhan sắc cũng không tồi.

Vú Vương gận quá hóa buồn, khóc hô lớn:

- Mạc Tranh! Tiêu Mạc Tranh! Ngươi còn có mặt mũi xuất hiện... Cái tên súc sinh bạc tình nhà ngươi!

- Nể mặt cô từng có một thời quá khứ cùng ta, hôm nay ta có thể nương tay không giết cô.

Tiêu Mạc Tranh vẻ mặt cảm khái nói.

- Xì!

Vú Vương đã hoàn toàn không còn tư thái hiền thục thường ngày, mắng to giống như một người đàn bà chanh chua:

- Cái tên tiểu nhân hèn hạ! Người nhu nhược! Năm đó mắt ta mù rồi! Ngươi căn bản không đáng làm cha con ta! Nếu ngươi có giỏi thì bây giờ giết ta luôn đi! Nhìn thấy ngươi là ta lại buồn nôn!

- Ngọc Lan, cô làm ta thất vọng quá, không ngờ cô ở trong kí ức của ta lại trở thành người cố ý gây sự như vậy...

- Xì! Dối trá!

Vú vương nhổ một bãi nước bọt, cũng bị Tiêu Mạc Tranh tránh được lần nữa.

Tiêu Mạc Tranh thở dài, không muốn để ý thêm nữa, nhẹ tay bấm một chút vào huyệt hôn mê của vú Vương, làm vú ngủ mê.

Trước đây, các cô gái trong phòng cũng ý thức được bên ngoài có chút bất thường nên xông ra ngoài.

Tiêu Chỉ Tình thấy mẹ mình bị Tiêu Mạc Tranh điểm hôn huyệt, kinh ngạc kêu to một tiếng:

- Buông mẹ tôi ra!

Nhưng cô vừa xuất hiện thì lại khiến sắc mặt Tiêu Mạc Hối và Tiêu Mạc Tranh tối sầm lại.

- Được lắm, hóa ra tiểu tiện nhân này cũng ở đây.

Tiêu Mạc Hối cười âm hiểm nói:

- Đúng lúc Dương Thần vì cô mà xông vào nhà họ Lạc, vậy thì nếu bắt cô thì chúng ta nhất định có thể bình yên thoát thân rồi.

Tiêu Chỉ Tình vừa nghe mặt liền biến sắc, theo bản năng lùi lại mấy bước.

Các cô gái khác đều chặn trước mặt Tiêu Chỉ Tình, hạ quyết tâm, cho dù chết cũng phải kéo dài thời gian.

- Ngưng Nhi, em tốc độ nhanh, đi nói chuyện ở đây cho bọn Apolo.

Sắc Vi len lén truyền âm nói.

Mắt Thái Ngưng tỏ vẻ đã hiểu, âm thầm lui một bước, định lắc mình xông lên tận trời.

Đáng tiếc tất cả đều sớm đã bị Tiêu Mạc Hối và những người khác nhìn thấu.

Không đợi Thái Ngưng nhích người, Tiêu Mạc Hối lại nhếch miệng cười nói:

- Nếu dám rời khỏi đây hoặc thông báo cho bất cứ ai đến cứu các ngươi thì ngay bây giờ ta sẽ giết tiểu quái vật và người đàn bà này!

Lần này đã khiến các cô gái đều không dám nhúc nhích, thậm chí ngay cả chạy trốn và phản kháng cũng không dám, nhất thời không có biện pháp gì.

- Đê tiện, hạ lưu!

An Tâm tức đến mức khuôn mặt đỏ lên.

Tiêu Mạc Hối khinh thường nói:

- Binh bất yếm trá, khi Dương Thần vào nhà họ Tiêu chúng ta cướp sạch thì còn xấu xa hơn chúng ta nhiều.

- Đừng nói nhảm nữa.

Tiêu Mạc Tranh lãnh đạm nói:

- Thức thời thì đừng phản kháng, ngoan ngoãn để ta và những người khác phế tu vi của các ngươi, chúng ta có thể suy xét để lại tính mạng của các ngươi không giết.

Các cô gái sắc mặt kịch biến, câu “không giết” này còn khó chịu hơn là chết, nhất định bọn chúng sẽ lấy tính mạng của những người có mặt ở đây làm điểm yếu khống chế Dương Thần.

Trong thời khắc mành chỉ treo chuông này, Lâm Nhược Khê bỗng nhiên tiến lên mấy bước.

Đôi mắt trong trẻo của người con gái nhìn tu sĩ Minh Thủy sơ kì đang bắt Lam Lam, nói:

- Thả con gái ta ra.

Trong giọng nói mang theo sự uy nghiêm không cho cự tuyệt, hoàn toàn giống như mệnh lệnh nghiêm ngặt.

Lam Lam luôn cố gắng giãy dụa, nhưng mặc dù cô bé thiên phú dị bẩm, lại có tu luyện nhưng dù sao vẫn còn cách tu sĩ Minh Thủy sơ kì quá xa, hoàn toàn giống như gãi ngứa vậy, căn bản không có dấu hiệu làm tu sĩ kia buông tay.

- Đây là con gái ngươi? Nói như vậy, ngươi chính là một trong những con chó mẹ bên cạnh Dương Thần sao?

Tiêu Mạc Hối vuốt chòm râu, cười quái dị nói:

- Cái tên nghiệp chướng Dương Thần kia thật biết hưởng thụ, đàn bà hắn nuôi đều là quốc sắc thiên hương...

- Chỉ tiếc ngày hôm nay đều trở thành tù nhân của chúng ta! Ngươi và con gái ngươi đều sẽ trở thành con chó mẹ do nhà họ Tiêu chúng ta nuôi! Không bằng cả đầy tớ!

Thấy tu sĩ kia không buông ra, ánh mắt Lâm Nhược Khê càng ngày càng lạnh thấu xương, dường như địa ngục Cửu U vậy, tràn đầy vẻ xơ xác tiêu điều của Tu La.

- Trinh Tú...

- Ơi... hả?

Trinh Tú sửng sốt, phát hiện Lâm Nhược Khê gọi tên cô.

Lâm Nhược Khê quay đầu lại, thản nhiên nói:

- Cho tôi mượn song đao của cô một lát.

Trinh Tú và các cô gái khác thấy đôi mắt của Lâm Nhược Khê đều giật mình một cái, giống như bị đưa vào hầm băng vậy!

Ánh mắt này hoàn toàn không giống như ánh mắt nên xuất hiện trên người Lâm Nhược Khê, thậm chí còn khiến các cô nghĩ đến lúc Dương Thần là sát nhân khát máu!

Trinh Tú cũng là ma xui quỷ khiến, không dám nói nhảm nhiều, lấy Mạn châu sa hoa ra đưa cho Lâm Nhược Khê.

- Một con là đủ...

Lâm Nhược Khê cầm lấy đoản đao Mạn châu trong chuôi song dao, cầm ngược trong tay trái rồi hướng về phía Tiêu Mạc Hối và những người khác, từng bước, từng bước một chậm rãi đi đến.

Toàn bộ hiện trường đều dường như trở nên lạnh hơn vì người phụ nữ này, bắt đầu càng ngày càng phát ra âm hàn làm người ta không rét mà run.

Khi mọi người phản ứng ra Lâm Nhược Khê đang muốn đi cứu Lam Lam thì mới giật mình thấy bất thường!

Lâm Nhược Khê còn chưa đến Hóa Thần kì, nếu cứ tiến lên như vậy thì chẳng phải là đến chịu chết sao?

- Nhược Khê! Tôi biết cô lo lắng cho Lam Lam nhưng cô không thể tự tìm đường chết một cách vô ích như thế!

Mạc Thiện Ny sợ quá, vội vàng chạy lên trước muốn ôm lấy người phụ nữ kia.

Thế nhưng khi Mạc Thiện Ny gần như đã ôm lấy thân thể của Lâm Nhược Khê thì phát hiện cô lại ôm một khoảng không, không biết từ lúc nào Lâm Nhược Khê đã bước thêm một bước về phía trước.

Thái Ngưng cau mày, tốc độ của cô nhanh, tiến lên trước định nắm chặt lấy bả vai Lâm Nhược Khê nhưng không ngờ cũng giống như Mạc Thiện Ny, tay giơ ra bắt lấy cũng bị rơi vào khoảng không một cách kì lạ!

Lâm Nhược Khê giống như một ảo ảnh vậy, rõ ràng chậm rãi đi đến chỗ đối phương mà lại hoàn toàn không thể bắt lấy thân ảnh của cô!

Người phụ nữ không hề có ý quay lại, bước những bước chân nhẹ nhàng, đã đến trước mặt Tiêu Mạc Hối và những người khác.

Tiêu Mạc Hối híp híp mắt, nói thật cũng không nhìn ra bao nhiêu môn đạo nhưng vẫn đề cao cảnh giác.

- Ta khuyên ngươi đừng nên lộn xộn, nếu ngươi dám tiến lên thì con gái ngươi sẽ trở thành tàn phế ngay tại chỗ...

Tiêu Mạc Hối cười lạnh nói.

Lâm Nhược Khê căn bản mặc kệ, coi như không nghe thấy gì.

Một đường đi đến trước mặt tên tu sĩ Minh Thủy sơ kì kia, giơ tay phải ra, muốn ôm lấy Lam Lam từ tay tu sĩ Minh Thủy sơ kì kia.

Tiếp sau đó, cảnh khiến tất cả mọi người kinh ngạc không dám tin, kinh hoàng hiện ra!

Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng giơ tay ra như vậy, đón lấy Lam Lam, còn tên tu sĩ Minh Thủy sơ kì kia, trên mặt lại lộ ra thần sắc sợ hãi và thống khổ không cam lòng!

Tên tu sĩ căn bản không động đậy, cũng không nói gì mà nhìn trừng trừng vào Lâm Nhược Khê, đưa đứa trẻ ra!

Trong khoảnh khắc Lâm Nhược Khê ôm lấy Lam Lam, tay trái tùy ý vẽ một nửa hình cung về phía sau, hài lòng mà tự nhiên.

Sau một khắc, tên tu sĩ Minh Thủy sơ kì kia liền đầu rơi xuống đất, máu tươi phun ra bảy thước...

- Sao... sao có thể!

Hai huynh đệ Tiêu Mạc Hối và Tiêu Mạc Tranh và hai tên tu sĩ Minh Thủy kì khác đều ngẩn người!

Bọn họ không hiểu vì sao một người đàn bà tu vi không hề đáng nói lại chỉ dùng một chiêu mà giết chết tu sĩ Minh Thủy sơ kì, mà tu sĩ đó trước khi chết gần như không phản kháng gì?

Vì sao y lại bị giết một cách kỳ lạ như vậy?

Rõ ràng không có một chút sóng năng lượng, sóng chân nguyên nào!

Thậm chí các cô gái ở đây cũng đều chấn kinh, giống như nhìn thấy ảo giác vậy, Lâm Nhược Khê lúc này giống như một bí ẩn cực kì lớn!

Cho dù là Dương Thần cũng không thể làm một tu sĩ Minh Thủy sơ kì không nhúc nhích mà chờ chết đâu?

Lâm Nhược Khê không để ý, giống như đầu người không phải là do cô cắt, lúc này ôm lấy con gái, thơm một cái lên mặt Lam Lam, có chút đau lòng nhìn nơi bị đánh, nhẹ nhàng dạy dỗ:

- Con phải nghe lời mẹ, không được chạy lung tung, sau này phải ngoan, nếu không sẽ bị người xấu đánh đấy, con biết chưa.

Lam Lam ngoan ngoãn gật đầu, chỉ vào Tiêu Mạc Hối, chu môi nói:

- Mẹ, cái tên xấu xa kia đánh Lam Lam...

- Ừ, mẹ biết.

Lâm Nhược Khê một tay ôm con, một tay cầm đoản đao, lại đi về phía Tiêu Mạc Hối.

Tiêu Mạc Hối là tu sĩ Minh Thủy trung kì, lúc này như lâm đại địch, theo bản năng rút lui nhưng không biết tại sao lại không di chuyển được bước chân, cả người run rẩy.

Trên tay nắm chặt phi kiếm màu nâu, cũng là pháp bảo cấp cao nhưng lúc này lại không mang lại chút tự tin nào cho gã.

Tiêu Mạc Hối đầu đầy mồ hôi, hô hấp hỗn loạn, muốn nói nhưng không biết tại sao lại không mở miệng được!

Cuối cùng gã cũng phát hiện được tại sao tên tu sĩ vừa nãy lại không phản kháng, bởi vì... Thân thể, cổ họng gã lúc này, thậm chí chân nguyên trong đan điền đều bị áp chế rất chặt, hoàn toàn không cách nào phản kháng!

Đây là áp lực lớn chưa từng có, gã không biết giải thích thế nào, nhưng chính là bị phong kín rồi!

Lâm Nhược Khê bất tri bất giác đi tới trước mặt gã rồi, nhưng Tiêu Mạc Hối ngoài việc trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi và mất hết can đảm ra thì chẳng có cách nào...

Tay của người phụ nữ căn bản không do dự chút nào mà vẽ một nửa đường vòng cung...

Đường đường là đại gia nhà họ Tiêu, từng là gia chủ nhà họ Tiêu mà lại đầu rơi xuống đất, đầu một nơi, thân thể một nơi.

Chỉ trong chốc lát mà Lâm Nhược Khê đã cắt cổ hai tên tu sĩ Minh Thủy kì, trên người không bị bắn một chút máu nào, thậm chí trên đoản đao cũng không lưu lại vết máu bởi vì tốc độ quá nhanh.

Cô bé Tiểu mập lập tức vỗ tay khen hay, hô to:

- Mẹ thật lợi hại.

Còn các cô gái lại không vô tâm như Lam Lam.

- Cô... cô ta thật sự là chị Nhược Khê sao?

Trinh Tú nuốt nuốt yết hầu.

- Đúng vậy...

Thái Ngưng híp mắt, thần sắc ngưng trọng mà nói:

- Nhưng... lại có khả năng không phải...

Lâm Nhược Khê không hề để ý đến tiếng mọi người nói chuyện ở phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Mạc Tranh và hai tên tu sĩ còn lại.

Bước tới nhẹ nhàng, Lâm Nhược Khê thản nhiên đi qua trước mặt Tiêu Mạc Tranh và hai tên tu sĩ giống như dẫn qua một làn gió mát...

Đường cong của đoản đao hoàn mỹ giống như tỉ lệ vàng, giống như một sợi tơ trong suốt nhẹ nhàng đi qua, xẹt qua yết hầu yếu ớt của ba người...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK