Lại một cái tát trời giáng lại quật lên mặt của của Trịnh Bình khiến anh ta quay cuống, choáng váng.
Trần Hùng thu tay lại, trên mặt tràn đầy khinh thường mà nói: “Mẹ kiếp, con chó hoàng nào dám ở đây sủa bậy, muốn chết à.”
Vẻ mặt Lâm Ngọc Ngân đầy kinh ngạc nhìn Trần Hùng, cô cũng không rõ tại sao Trần Hùng lại tức giận như vậy.
vietwriter.vn
Tuy Lâm Ngọc Ngân vừa nói không thích người nhà ngoại sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề nhưng không thể không thừa nhận, hai cú tát của Trần Hùng thật sự khiến cô thoải mái, đánh rất hay!
“M..”
Trịnh Bình giận tới tím tái mặt mũi, nắm đấm trong tay siết ngày càng chặt, anh ta nhất định phải xông lên báo thù, lấy lại mặt mũi cho mình.
Mà lúc này, nhân viên bên cạnh mới kịp phản ứng lại, thấy hai khách hàng muốn tiếp tục ẩu đả, cô ta lập tức vội vội vàng vàng lao tới khuyên can.
“Mấy anh đừng ở đây gây chuyện được không, muốn có chuyện gì thì ra ngoài, có biết cửa hàng này là thuộc nhà họ Thẩm mở không hả?” Nghe được nhân viên nhắc tới “nhà họ Thầm” thì Trịnh Bình lập tức bị dọa tới mềm chân rồi.
vietwriter.vn
Mà đứng bên cạnh anh ta, Ngô Tuyết Tình cũng kinh hãi không kém, có thể nhìn ra, hai người này vô cùng kiêng sợ “nhà họ Thầm” kia.
Sau đó hai người vội vội vàng vàng giải thích: “Chị thấy đấy, cái này đều là do kẻ này ra tay đánh người trước, cũng đâu phải chúng tôi cố tình gây chuyện đâu.”
Nhân viên của hàng cũng không muốn nghe Ngô Tuyết Tình giải thích, giọng điệu không kiên hói: “Ai ra tay trước cũng không phải chuyện của tôi, nhưng nếu các người xô xát khiến mấy thứ trong này bị vỡ thì lo mà gánh chịu hậu quả đi.”
“Thế các anh các chị có mua hay không?”
“Mua, đương nhiên là mua rồi, chúng tôi vào đây chính là để mua đồ mà.”
Nói xong, Ngô Tuyết Tình lại chỉ vào một chiếc dây chuyền phỉ thúy được treo giá 2,8 triệu trong lồng kính và nói: “Lấy cái này ra cho tôi xem đi.”
“Xin chờ một chút.”
Nhân viên cửa hàng kia lại quay về dáng vẻ chuyên nghiệp, cô ấy nhẹ nhàng lấy sợi dây chuyền phỉ thúy ra, đang chuẩn bị đưa cho Ngô Tuyết Tình rồi giới thiệu, chào hàng một chút.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp mở miệng nói thì Ngô Tuyết Tình đã mở miệng nói: “Chiếc vòng này tôi rất thích, gói lại cho tôi đi.”
“Cũng chỉ có chưa tới 3 triệu, cũng chẳng phải đắt đỏ gì, cũng chỉ bằng tiền đánh thua một ván bài thôi.”
Nhân viên của hàng lập tức vui vẻ đem chiếc vòng kia đi đóng gói.
Ngô Tuyết Tình quay đầu nhìn về phía Lâm Ngọc Ngân, giọng điệu đầy khinh thường, giễu cợt nói: “Lâm Ngọc Ngân, cô xem tôi này, chiếc vòng gần ba triệu cũng tùy ý vung tiền đi mua, với tôi chỉ là món tiền nhỏ thôi.”
“Nhưng nhìn lại cô bây giờ xem, khốn khó phải gả cho một tên ăn mày, còn không biết xấu hổ dắt nhau đến đây, các người có bị lạc đường không?”
“Ngay cả cái xe cũng không mua nổi còn dám chạy tới mua ngọc thạch?” Lâm Ngọc Ngân chẳng muốn tốn nước bọt với Ngô Tuyết Tình thêm nữa.
Mà Trần Hùng đứng cạnh đó cười lạnh một cái rồi chỉ thẳng tay vào một chiếc vòng có giá trị hơn 60 triệu và nói: “Chiếc này, gói lại cho tôi.”
Ngô Tuyết Tình sững sờ nhìn hành động của anh, sau đó lắp bắp hỏi: “Tên ăn mày này, anh có tiền chắc?”
“Nghe các người nói thì nhà họ Thẩm này có vẻ rất lợi hại, nếu tôi không có tiền thì sao có thể nói mua bừa mấy thứ này được.”
Nói xong, Trần Hùng lại chỉ thêm vào một đôi hoa tai được niêm yết giá gần 50 triệu khác: “Cái này cũng gói lại cho tôi.”
Sau đó Trần Hùng lại cười nửa miệng nhìn về phía Ngô Tuyết Tình, giọng pha chút giễu cợt nói:” Không sao, chỉ là mấy chục triệu thôi, món tiền nhỏ ấy mà.”
“Nếu cô muốn so tiền tài với tôi, một tên ăn mày như tôi cũng không hẳn sẽ có ít hơn ông chồng của cô đâu.”
Ngô Tuyết Tình bị Trần Hùng khích đều như thế thì nổi xung lên, lập tức chỉ tay vào chiếc vòng tay còn sót lại trong quầy và nói: “Còn chiếc vòng 7,7 triệu này gói nốt lại cho tôi.”
Nói xong vẻ mặt cô ta đầy vênh váo nhìn Trần Hùng khiêu khích nói: “Mẹ nó, một tên ăn mày nghèo kiết hủ lậu mà cũng dám so tiền vào tao à, đúng là đi tìm chết!”
Trần Hùng vẻ mặt như thường nhún vai một cái, lại chỉ thêm vào năm món trên quầy, thở dài nói: “Năm món này, tôi muốn tất!”
Ngô Tuyết Tình bị Trần Hùng chọc cho tức hộc máu, đầu lại nóng lên lại chỉ hướng vài món khác: “Những thứ này, tôi đều lấy hết!”
Trần Hùng cười ha hả, nhưng vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh lắm: “Toàn bộ đồ trong đây, tôi lấy hết!”