Nơi này được xây dựng vào thập niên chín mươi của thế kỷ trước, đã từng là khu vui chơi hot nhất thành phố Bình Minh bên này.
Có điều từ năm năm trước đã bị bỏ hoang.
Bây giờ khắp nơi trong khu vui chơi đều mọc đầy cỏ dại, hơn nữa rất nhiều thiết bị, phương tiện giải trí cũng đã rỉ sắt mục nát.
Toàn bộ nơi này tràn ngập hơi thở thê lương.
vietwriter.vn
Lâm Ngọc Ngân dừng xe ở cửa, sau đó cô bước nhanh vào trong.
Xa xa, cô nhìn thấy Lâm Tú Minh ngồi trên một con ngựa trong vòng quay ngựa gỗ hoang tàn.
“Tú Minh.”
Lâm Ngọc Ngân đi về phía cô ta.
Lâm Tú Minh nhìn thấy Lâm Ngọc Ngân, trước hết rất vui vẻ.
Sau đó, cô ta bắt đầu vẫy tay với Lâm Ngọc Ngân: “Bên này.”
“Tú Minh, cô không có chuyện gì tới đây làm gì?”
vietwriter.vn
Trong giọng nói của Lâm Ngọc Ngân mang theo tia quở trách, nhưng trong lòng cô lại vui mừng vì Lâm Tú Minh không có làm chuyện ngu xuẩn.
Lâm Tú Minh cười nói: “Đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện khi còn bé, cho nên mới tới đây.”
“Ngọc Ngân, chị nói khi còn bé, quan hệ giữa hai chúng ta thật là tốt.”
“Chị có nhớ lần đó tôi ngồi trên vòng quay ngựa gỗ này suýt chút nữa thì rơi xuống.”
“Là chị đã lao như bay tới ôm lấy tôi, sau đó chúng ta cùng nhau bị ngã xuống.”
“Lúc đó tôi khóc suốt, chị vẫn luôn an ủi tôi, nói chị sẽ bảo vệ tôi.”
Trong lòng Lâm Ngọc Ngân thất vọng một lúc.
Chuyện khi còn bé giống như một thước phim hiện lên trong đầu cô.
Khi đó các cô không buồn không lo.
Cũng không có bất kỳ tâm tư nào, Lâm Ngọc Ngân là chị gái, Lâm Tú Minh là em gái.
Các cô đã từng là chị em vô cùng thân thiết.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, các cô lại trở thành kẻ thù.
Có điều may mắn là tất cả đều đã qua rồi.
“Thời gian trôi qua thật là nhanh.”
Lâm Ngọc Ngân cảm khái một tiếng, sau đó từ trên nhìn xuống Lâm Tú Minh cười nói: “Dường như chỉ mới ngày hôm qua, cô rất thích đi theo sau lưng tôi khóc nhè thật giống như con sên.”
“Đột nhiên cô liền lớn lên rồi.”
“Ha ha.”
Lâm Tú Minh cũng cười lên: “Chị, tôi làm những chuyện đó với chị, chị còn trách tôi không?”
Lâm Ngọc Ngân lắc đầu cười nói: “Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”
“Vậy sau này, chị có thể bảo vệ tôi như khi còn bé không?”
“Tôi nhớ khi còn bé chị có nói vì tôi chị có thể trả giá hết tất cả, chị nhớ không?”
Lâm Ngọc Ngân nói: “Đương nhiên còn nhớ, người làm chị tự nhiên sẽ đồng ý giúp đỡ em gái chính mình, bảo vệ em.”
Lâm Tú Minh cười kéo tay Lâm Ngọc Ngân: “Đã lâu không cùng ngồi vòng quay ngựa gỗ, chúng ta ôn lại một lần?”
“Thế nhưng không có điện mà?”
“Không sao cả, người gỗ vẫn còn ở đây màt”
Lúc này hai người tay nắm tay, giống như lúc còn bé, vui mừng nhảy nhót đi về phía vòng quay ngựa gỗ bên kia.
Khi còn bé Lâm Tú Minh ngồi phía trước, Lâm Ngọc Ngân ngồi đằng sau bảo vệ cô.
Nhưng bây giờ, Lâm Tú Minh muốn ngồi đăng sau một lần, Lâm Ngọc Ngân liên đồng ý.
Hai người ngồi trên vòng quay ngựa gỗ trò chuyện.
Tất cả những khúc mắc trước đó dường như tất cả đều được cởi bỏ.
Trong lòng Lâm Ngọc Ngân hết sức hài lòng.
Cũng giống như ánh mặt trời xé rách mây đen, chính là cảm giác hài lòng như vậy.
“Tú Minh, sau này chúng ta vẫn tiếp tục như thế này có được không?”
Nhưng mà âm thanh truyền tới từ đằng sau không phải là giọng nói của Lâm Tú Minh.
Mà đó là âm thành hưng phấn tà ác của Hàn Vũ: ‘Đương nhiên có thể, em và Lâm Tú Minh đều là người đàn bà của tôi.
“Vậy thì quan hệ giữa hai người chắc chắn như hai chị em ruột vậy!”