Chỉ nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của cô ấy kinh ngạc đến biến dạng, đôi mắt trợn tròn, miệng há to ra, thậm chí cơ thể kích động đến nỗi run lên.
Loại cảm giác này, thật giống như một fan cuồng được gặp thần thượng của mình vậy.
“Xin chào anh Phong, tôi là Lý Hà, là trưởng ban vận hành của tập đoàn Ngọc Thanh, rất vui được gặp anh.”
“Anh, anh là thần tượng của tôi.”
vietwriter.vn
Khuôn mặt Huỳnh Phong mang theo một nụ cười gật đầu với Lý Hà, từ đầu đến cuối mọi sự chú ý đều tập trung trên người Lâm Ngọc Ngân.
Mà lúc này những thành viên của ban vận hành ở bên kia cũng vô cùng xúc động, thật giống như là gặp được người nổi tiếng.
“Huỳnh Phong?”
Từ đầu đến cuối Lâm Ngọc Ngân đều cảm thấy cái tên này rất quen.
Nhưng trong nhất thời Lâm Ngọc Ngân không nhớ được rốt cuộc đã nghe qua tên này ở đâu.
“Huỳnh Phong!”
Ba giây sau, hình như Lâm Ngọc Ngân đột nhiên nhớ ra.
vietwriter.vn
Một giây sau, cô như bị sét đánh.
“Huỳnh Phong này.”
“Là vua của truyền thông mới ở Thành phố Bình Minh!”
Lâm Ngọc Ngân cảm thấy da đầu tê rần.
Rốt cuộc là Trần Hùng đã dùng thủ đoạn như thế nào, lại có thể mời cho cô vua truyền thông mới của Thành phố Bình Minh vậy?
Chuyện này đối với Lâm Ngọc Ngân mà nói, không phải là vui mừng, mà chính là khiếp sợ.
“Anh là Huỳnh Phong, anh?”
Lâm Ngọc Ngân đã căng thẳng đến nói năng lộn xộn. mức Chuyện này không thể trách cô lúng túng được, mà là đây đang là thời gian rất đặc biệt, vua truyền thông của Thành phố Bình Minh lại chủ động tìm tới cô.
Đổi lại là ai cũng sẽ kích động như vậy thôi.
“Cô Ngân, cô không cần căng thẳng.”
“Theo dặn dò của anh Hùng, từ giờ trở đi, tập đoàn Ngọc Thanh thành lập nhãn hiệu cao cấp, mở rộng trên toàn bộ phương diện truyền thông mới, đều do công nghệ Huỳnh Thị chúng tôi toàn quyền phụ trách.”
Không những Lâm Ngọc Ngân, mà đảm người Lý Hà đứng một bên đều trợn tròn mắt.
Việc này thực sự quá khó tin rồi.
Nếu như hạng mục thành lập nhãn hiệu cao cấp này được công nghệ Huỳnh Thị phụ trách, thì bây giờ các khó khăn trước mắt của tập đoàn Ngọc Thanh đều trở nên dễ dàng giải quyết.
Không chỉ như vậy, kế hoạch tuyên truyền tiếp theo của Ngọc Thanh, chắc chắn có thể thành công rực rỡ.
Lâm Ngọc Ngân vẫn khó mà tiếp nhận được chuyện này.
Cô biết được Trần Hùng rất đỉnh, nhưng không nghĩ rằng lại đến mức này.
Hình như toàn bộ những ông lớn của Thành phố Bình Minh, đều phải lấy lòng anh, tùy anh gọi qua, gọi lại.
“Trần Hùng, rốt cuộc anh còn có bao nhiêu bí mật chưa nói cho em vậy?”
Đột nhiên trong đầu Lâm Ngọc Ngân nảy ra một trận lo sợ.
Thật lâu sau, Lâm Ngọc Ngân mới thoát ra được khỏi được sự lo sợ đó.
Cô nghiêm túc nhìn lên Huỳnh Phong trước mặt, nói: “Anh Phong, thật vui khi anh có thể giúp Ngọc Thanh chúng tôi một tay”
“Tiền công và các điều kiện khác, anh cứ việc đề cập, Ngọc Thanh chúng tôi sẽ cố hết sức để thỏa mãn yêu cầu của anh Hoàng.” Nhưng mà Huỳnh Phong có chút sợ hãi mà lắc đầu.
“Có thể phục vụ cho cô Ngân, là vinh hạnh của Huỳnh Phong tôi và toàn bộ công nghệ Huỳnh thị.”
“Làm sao tôi có thể đòi hỏi cô Ngân trả tiền công được chứ, tiếp đây Công nghệ Huỳnh thị chúng tôi sẽ cung cấp miễn phí giúp đỡ việc đóng gói và mở rộng nhãn hiệu mới của cô, còn mong cô Ngân không ghét bỏ.”
“Chuyện này.”
Lâm Ngọc Ngân sợ ngây người. Đám Lý Hà đứng bên cạnh cũng thấy da đầu tê rần.
Phục vụ miễn phí, đây là đang nói đùa gì vậy?
Huỳnh Phong này điên rồi sao, làm truyền thông mới, chính là hạng mục tiêu tốn tiền nhất.
Mà Huỳnh Phong với tư cách là vua của truyền thông mới Thành phố Bình Minh, cũng đặc biệt có danh ở ngành truyền thông mới của cả Vạn Hoa, không hề nghi ngờ gì khi là một nhân vật rất lớn trong ngành truyền thông mới của miền nam.
Nhân vật lớn như vậy, đừng nói là muốn bọn họ hỗ trợ, chỉ cần nhờ Huỳnh Phong tính toán một cái cũng có giá trên trời rồi.
Mà bây giờ, anh ta lại nói cứ dùng đồ của công nghệ Huỳnh thị, miễn phí đóng gói và mở rộng cho Ngọc Thanh.
Dù ai nghe xong cũng cảm thấy vô cùng khó tin.
“Anh Phong, anh.”
Lâm Ngọc Ngân cũng bị dọa sợ không nhẹ.