Năm chiếc, mười chiếc, ba mươi chiếc, năm mươi chiếc
Đến cuối cùng, cả một biển xe nhấn chìm luôn căn biệt thự xa hoa của nhà họ Viễn.
vietwriter.vn
Một chiếc ô đen che trên cửa xe của Lương Mạnh Ngôn, cửa mở, Lương Mạnh Ngôn đi từ trên xe xuống.
Sau đó, ông ta bước từng bước một về phía biệt thự nhà họ Viễn, Kiểm Si đi theo bên cạnh, phía sau, phía sau là nhóm Châu Xung, Lý Tuyết Phong. “Đại ca, bây giờ tất cả gia tộc ở cái thành phố Cửu Nam này và hơn nửa thế lực ngầm đều trở thành vật trong túi chúng ta rồi.”
“Vụ này dễ như một trò đùa vậy, đại ca, tôi cảm thấy trước đây hình như ông đề cao thành phố Cửu Nam này quá, thật ra bọn họ còn chẳng chịu nổi một nhát nữa. “Kỳ thực ngay từ đầu chúng ta vốn không cần phải để Kiếm Sĩ quyết chiến với Ngụy Tuấn, càng không cần làm ra kết quả đó, trực tiếp mang người đến đây là xong, cho dù vẫn còn Ngụy Tuần và Viễn Trọng Chi ở đây thì cũng chẳng đỡ được.”
Có lẽ là do Lý Tuyết Phong quá hưng phấn cho nên lúc nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng, nói nhanh hơn nghĩ, cứ thế là tuôn ra một tràng.
vietwriter.vn
Lời này vừa phun ra, sắc mặt cả đống người ở đây đen như đáy nồi, đặc biệt là Kiểm Si, thậm chí trong mắt đến cả ý nghĩ muốn chém chết ông ta cũng có luôn rồi.
Trận đấu trên đảo Thái Cực chắc chắn là nỗi đau cả đời của Kiếm Si, chẳng khác nào tự mình hủy đi quãng đời còn lại của bản thân để giúp Lương Mạnh Ngôn hoàn thành nghiệp lớn.
Cho nên ai ai cũng biết, từ đó về sau, bất kể là thời gian nào, địa điểm nào, có chết cũng không được nhắc lại chuyện trên đảo Thái Cực.
Bốp…
Lương Mạnh Ngôn trở tay cho Lý Tuyết Phong một cái tát nổ đ đóm mắt, tức giận mắng: “Ông im miệng ngay cho tôi.”
“Dai ca.”
Lý Tuyết Phong không tin nổi là Lương Mạnh Ngôn sẽ đánh mình, trong lòng rất ấm ức.
Nhưng ông ta nhanh trí hiểu ra Lương Mạnh Ngôn đang cứu mình, nếu mình không ăn một cái tát này thì e là Kiếm Si đã cho mình ăn một kiếm từ lâu rồi.
Sau khi nhảy số được, Lý Tuyết Phong sợ hết hồn hết vía lui sang một bên, không dám họ he thêm câu nào nữa.
Lương Mạnh Ngôn vội vàng cao giọng nói với tất cả mọi người đang có mặt ở đấy: “Sau này còn ai dám nhắc lại chuyện ở đảo Thái Cực thì cứ chuẩn bị tinh thần cho cái đầu của mình chuyển nhà đi.”
Lương Mạnh Ngôn đưa ra cảnh cáo này tất nhiên là vì nghĩ đến tâm trạng của Kiểm Si, từ đó thấy được sự coi trọng và địa vị của Kiếm Si trong lòng Lương Mạnh Ngôn.
Nói cách khác, không có Kiếm Si cũng chẳng có
Lương Mạnh Ngôn của hôm nay.
Châu Xung đứng một bên cũng nhíu mày nói: “Đại ca, mặc dù lão bát nói mà không nghĩ, nhưng tôi vẫn cảm thấy có mấy lời của ông ấy khá giống với suy nghĩ của tôi.”
“Nói thế nghĩa là sao?” Lương Mạnh Ngôn hỏi.
Châu Xung nói: “Tôi luôn có cảm giác, con đường chúng ta đi quá suôn sẻ, giống như lão bát từng nói, thu được Cửu Nam mà chẳng tốn chút sức nào.”
Một tên cấp cao khác của nhà họ Viễn đứng bên cạnh vội vàng chen lời: “Ông Tư, sao ông cứ thích nghi ngờ nhiều như thế làm gì, bây giờ Viễn Trọng Chi cùng Ngụy Tuần của thành phố Cửu Nam đều trở thành tù binh trong tay chúng ta rồi, lấy được Cửu Nam tất nhiên là không khó rồi.”
“Hơn nữa mấy năm nay, Bắc Giang của chúng ta phát triển như mặt trời ban trưa, còn Viễn Trọng Chi vì chuyện của vợ ông ta mà chẳng còn tâm trí đầu để quản lí, lại thêm việc hai nhà Cung Lưu bị chúng ta xui khiến tạo phản khiến cho thực lực của nhà họ Viễn tổn hại nghiêm trọng, lúc này chúng ta đánh chiếm Cửu Nam khác nào nước chảy thành sông”
Châu Xung gật đầu: “Thế nhưng trước sau gì tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.”