Lưu Soái càng thêm sốt sắng, nhất là khi nhìn thấy người phụ nữ của mình năm lần bảy lượt nói giúp người đàn ông khác, Lưu Soái này càng tức giận hơn.
“Mẹ nó!”
vietwriter.vn
Lưu Soái chửi một tiếng, trực tiếp gọi người phụ trách duy trì trật tự của bữa tiệc.
Người phụ trách là một người đàn ông mặt đen vạm vỡ, khi anh ta đưa người tới, Lưu Soái lập tức lấy thiệp mời của mình ra. Chap mới luôn có tại -- T гùмTruyệЛ. vN --
Trong bữa tiệc này, tất cả những vị khách có thể nhận thiệp mời đều là khách quý của tập đoàn Anh Mai ở các nước châu Á, họ không dám lơ là một chút nào.
“Anh Lưu, xin hỏi anh có gì muốn dặn dò ạ?” Người phụ trách cung kính hỏi.
Lưu Soái chỉ vào Trần Hùng và nói: “Cái tên này đã lẻn vào trong đây, đá anh ta ra cho tôi.”
vietwriter.vn
Người phụ trách sửng sốt trong chốc lát, cũng không có hành động ngay, mà là lễ phép hỏi Trần Hùng: “Thưa anh, làm phiền anh cho tôi xem thiệp mời.”
Triệu Hiền Quyên vội vàng nói: “Anh ấy đi vào cùng với bạn.”
Sắc mặt người phụ trách hơi thay đổi: “Có nghĩa là, không có thiệp mời?”
Lưu Soái cười nói: “Anh ta có thiệp mời cái quái gì chứ, tên này lẻn vào, còn không mau ném anh ta ra ngoài cho tôi.”
“Tôi thật sự không có thiệp mời.” Trần Hùng lại bình tĩnh nói: “Tôi đến với bạn tôi, anh ấy tên là Tả Quang Đông.”
“Tả Quang Đông?”
Người phụ trách nhanh chóng tìm kiếm cái tên Tả Quang Đông này trong trí nhớ của mình, là người phụ trách an ninh cho bữa tiệc này, anh ta đã ghi nhớ trước tên của từng vị khách quý tham dự bữa tiệc.
Tuy nhiên, trong danh sách này, không có Tả Quang Đông.
Tả Quang Đông là chủ đầu tư đứng sau dự án này, không phải đối tác nên tên anh ta đương nhiên sẽ không xuất hiện trong danh sách của người phụ trách này.
“Đúng thật là một tên lẻn vào đây ăn trộm uống trộm, anh cũng thật là to gan!”
Sắc mặt người phụ trách chợt trầm xuống: “Người đâu, đuổi anh ta ra ngoài cho tôi!”
Lưu Soái bật cười ha ha: “Đuổi anh ta ra ngoài thì cũng nhẹ tay với anh ta quá đấu? Ít nhất cũng phải đánh gãy chân của anh ta!”
“Lưu Soái, anh đừng quá đáng.”
Triệu Hiền Quyên lo lắng, muốn giải thích điều gì đó, nhưng Lưu Soái đã kéo cô lại: “Hội trường khác đã tập trung rất nhiều doanh nhân nổi tiếng từ các nước Đông Á, em cùng anh đi chào bọn họ, đừng làm anh mất mặt ở đây.”
“Lưu Soái, anh buông tôi ra.”
“Triệu Hiền Quyên, đừng quên mục đích em đến Nhật Bản lần này.”
Giọng điệu của Lưu Soái lập tức trở nên lạnh lùng, anh ta hoàn toàn không để ý đến sự phản kháng của Triệu Hiền Quyên, cứ thế mà mang cô đi.
Triệu Hiền Quyên là một người phụ nữ, đương nhiên không thể phản kháng lại được sự lôi léo của Lưu Soái, cô chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Trần Hùng bị những người đó xử lý, mà chính bản thân cô cũng bất lực không làm gì được.
Nhưng Trần Hùng nhìn thấy cảnh trước mắt này, cũng không có ngăn cản gì, nhưng bây giờ anh không ra tay, cũng không có nghĩa là sau đó anh không làm gì cả.
Hành vi của Lưu Soái đã khiến Trần Hùng rất chán ghét, vì vậy anh quyết định để Lưu Soái có một bài học nhớ đời.
Lúc này, người phụ trách an ninh này đã hoàn toàn lộ ra bản mặt độc ác của anh ta, dẫn theo một số nhân viên an ninh khác, họ định đánh gãy chân của Trần Hùng giống như yêu cầu của Lưu Soái.