Nhạc Trường đã ở cạnh ông gần chục năm.
Triệu Văn Tuấn có thể có được quyền thế và địa vị như hôm nay, ngoà sự giúp đỡ của nhà họ Hàn ra, thì phần lớn nguyên nhất khác là bởi vì có Nhạc Trường.
Đây chắc chắn là con át chủ bài và là chỗ dựa lớn nhất của Triệu Văn Tuấn thời điểm hiện tại.
Trong mười năm qua, ông chưa từng nhìn thấy Nhạc Trường nghiêm túc như bây giờ, thậm chí, trong thái độ của Nhạc Trường, ông nhìn thấy một chút không tự tin.
vietwriter.vn
Đây, chắc chắn không phải là một dấu hiệu tốt.
Ông lôi điện thoại ra, gọi cho Hàn Khoa.
“Thế nào rồi?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ảm đạm của Hàn Khoa.
“Tình hình không tốt lắm, chúng em đã đánh giá thấp tên Trần Hùng này, nhưng, em có thể xử lý ổn thỏa chuyện này.”
“Chỗ anh thì sao, anh rể?”
vietwriter.vn
Hàn Khoa nói: “Nhà họ Hàn tôi ra tay, thì nhà họ Lâm xem là cái thá gì, nhà họ Lâm đã sụp đổ rồi, bây giờ, đám người nhà họ Lâm kia chắc đã cút khỏi thành phố Bình Minh rồi chứ.”
Nhà họ Hàn vẫn là gia tộc đứng đầu thành phố Bình Minh.
Tùy rằng các lĩnh vực đề cập đến khác nhau, nhưng một gia tộc hàng đầu như thế muốn hủy đi một gia tộc hạng ba như nhà họ Lâm,thật chỉ là chuyện của vài cú điện thoại.
Hơn nữa bây giờ nhà họ Lâm không ổn định, đến gia tộc hạng ba cũng không nổi.
Nên, chỉ trong thời gian một ngày, tập đoàn Hiển Lâm liền bị nhà họ Hàn dồn đến đường cùng, sụp đổ ngay lập tức.
Lúc này, trạm ô tô đường dài thành phố Bình Minh, chuyến xe buýt cuối cùng rời thành phố Bình Minh.
Lâm Danh Sơn ngồi trên xe, một lời không nói.
Mà đám người Lâm Văn Dương và Lâm Thế Minh ngồi bên cạnh cũng đều là vẻ mặt đơ ra, cảm giác giống như là bị mất trí nhớ.
Nhà họ Lâm lớn mạnh như thế, nói sụp đổ liền sụp đổ, mà bọn họ đến ngay cả chốn dung thân trong thành phố Bắc Minh này cũng bị tước đoạt.
Giờ này ngày hôm qua, trên dưới nhà họ Lâm bọn họ còn đang cười rạng rỡ, tưởng rằng sắp trèo lên được cây đại thụ nhà họ Hàn, mong chờ một ngày lên như diều gặp gió.
Một ngày, chỉ trong một ngày, mọi thứ tan tành mây khói, gia đình tan nát!
Lúc xe chạy, Lâm Danh Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt lưng tròng. Họ đã làm rõ ngọn nguồn của cả chuyện này.
Nhà họ Lâm đi đến bước đường này, có liên quan đến Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân.
Đồng thời, Lâm Tú Minh lại chính là thủ phạm.
Vì vậy, cả người nhà họ Lâm lúc này vô cùng căm ghét Lâm Tú Minh và Lâm Ngọc Ngân, bao gồm cả cha mẹ của Lâm Tú Minh cũng căm ghét cô.
Đến nỗi, Lâm Tú Minh bây giờ đã chết rồi, cũng không có ai đến nhận xác cô!
“Thật không ngờ, sản nghiệp mấy chục năm, vậy mà lại bị hủy trong tay của hai đứa cháu gái tôi.”
Đến tận lúc xe chạy ra khỏi thành phố Bình Minh, Lâm Danh Sơn cuối cùng không nhịn được than một tiếng.
Tập đoàn Hiển Lâm sụp đổ, chính xác mà nói, là bọn họ sau khi bị nhà họ Hàn dồn vào bước đường cùng này, cuối cùng bị nhà họ Hàn dùng 35 tỷ cưỡng ép thu mua.
35 tỷ này, bao gồm biệt thự nhà họ Lâm, khu đất ở Bình Nam, còn cả công xưởng của tập đoàn Hiển Lâm.
Đây hoàn toàn là một sự cướp đoạt, nhưng nhà họ Lâm đứng trước một thế lực to lớn như nhà họ Hàn, không còn có lựa chọn nào khác.
Nếu như không đồng ý, thì bọn họ đến 35 tỷ này cũng không có.
Cùng lắm là chưa đến một tuần, Lâm Danh Sơn và đám người nhà họ Lam, sẽ trở nên hai bàn tay trắng!
Nên là cuối cùng, Lâm Danh Sơn cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
“Cha, chúng ta nhất định sẽ lấy lại được.”
Lâm Văn Dương rất không cam tâm, nắm chặt tay: “Đến lúc đó, chúng ta nhất định sẽ đem những gì ngày hôm nay, từng khoản từng khoản một lấy lại.”
“Lấy lại?”
Lâm Danh Sơn đột nhiên ha ha cười lớn: “Vương triêu bị diệt, còn có một ngày trở lại như xưa sao?”
Phụt Lâm Danh Sơn cổ họng nghẹn lại, một ngụm máu lớn từ trong miệng phun ra.
Hai mắt ông tối sầm lại, trực tiếp ngất đi!