“Anh có thể nuốt được cục tức này, còn em thì không.”
Phó Xuân Hiên vô cùng tức giận, anh ta cho rằng anh hai nói như vậy, cứ như không phải máu mů.
Tuy nhiên, sau khi suy xét, Phó Văn nhìn Phó Xuân Long và nói: “Con có cách nào khác không?”
vietwriter.vn
Phó Xuân Long gật đầu nói: “Ba, mối thù của chị cả nhất định phải trả.”
“Hơn nữa, con cũng giống như ba và mọi người, không thể nhân nhượng tên Trần Hùng này, không muốn để anh ta sống thêm một ngày nào nữa trên thế giới này.”
“Cho nên, Trần Hùng nhất định phải chết, không chỉ anh ta chết, cả nhà anh ta đều phải chết.” “Tuy nhiên, để đối phó với anh ta, chúng ta không nên sử dụng sức mạnh của nhà họ Phó ta.”
Phó Xuân Hiên nói: “Vậy anh định làm gì?”
Phó Xuân Long nói: “Cái này không phải rất đơn giản sao? Anh nghĩ mọi người đều bị thù hận làm cho mờ mắt, đầu óc không minh mẫn rồi.”
vietwriter.vn
“nhà họ Phó chúng ta giàu có, quyền thế, có quan hệ, có thể đem đến cho mọi người một tương lai tốt đẹp. Vì vậy, muốn đối phó với tên Trần Hùng, tại sao chúng ta phải tự mình ra tay.”
Lúc này, Phó Văn có vẻ đã hiểu ra vấn đề, nói: “Ý của con là?”
Phó Xuân Long nói: “Ba, chiến lược quyền lực, trước đây ba có thể được coi là người giỏi nhất. Chỉ cần nhà họ Phó chúng ta mở lời, có biết bao nhiêu người ở thành phố Bình Minh này đều phải ca tụng chúng ta.”
“Nói thẳng ra hơn nữa, chỉ một mình thế giới ngầm của thành phố Bình Minh chẳng lẽ không thể hạ được tên Trần Hùng kia sao?”
“Tôi nghe nói rằng người cầm đầu ở thế giới ngầm của thành phố Bình Minh bây giờ là Lý Minh. nhà họ Phó chúng ta muốn anh ta trở thành một trong những cánh tay đắc lực của chúng ta. Anh ta dám không đồng ý?”
Phó Xuân Hiên đứng cạnh, mắt sáng lên: “Lý Minh? Em cũng có nghe qua.”
“Mấy hôm trước, em có nghe một người anh em của em nói anh chàng này cũng muốn đến tỉnh thành để phát triển.”
“Vậy thì chẳng phải tốt rồi sao?”
Phó Xuân Hiên nói ngay: “Vậy thưa ba, bây giờ con sẽ đến thành phố Bình Minh tìm Lý Minh.”
Phó Vân Long ngăn anh ta lại và nói: “Em quá nóng vội, để anh đi thay cho.”
“Ba và em ở nhà lo chuyện tang lễ cho chị.”
“Con đảm bảo, con sẽ đem đầu của cả gia đình Trần Hùng để tỏ lòng thành kính trước vong linh của người chị trên trời trong đám tang của chị.”
Phó Văn im lặng một lúc, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, cứ làm theo lời anh nói.”
“Đi sớm về sớm, cẩn thận một chút, ta để Hoài Đăng đi cùng để bảo vệ an toàn cho con.”
Hoài Đăng cũng giống như Bác Phúc, là một trong ba siêu cao thủ hàng đầu của nhà họ Phó.
Người đàn ông này khi còn trẻ đã làm lính đánh thuê ở nước ngoài, rất dữ dằn, sau này trong một lần làm nhiệm vụ bị thương và suýt rơi vào tay các thế lực thù địch. Vào thời điểm đó, Phó Văn đang ở nước ngoài bàn công chuyện làm ăn và đã tốn gần mười triệu đô la Mỹ để cứu mạng anh ta.
Kể từ đó, Hoài Đăng nhận lời gia nhập tổ chức của nhà họ Phó và trở thành cánh tay đắc lực canh giữ bảo vệ nhà họ Phó.
Người này còn mạnh hơn cả Bác Phúc, đứng thứ hai trong số các cao thủ được nhà họ Phó nuôi dưỡng.
Còn cao thủ hạng nhất của nhà họ Phó tên là Phó Nghị, là họ hàng bà con xa của Phó Văn, luyện võ từ khi còn nhỏ, thực lực đã đạt đến đỉnh cao từ sớm.
Ngày nay, Phó Nghị được biết đến là thần hộ mệnh của nhà họ Phó, cho dù là gia chủ Phó Văn ở trước mặt anh ta, cũng phải nói năng dè dặt.
Trong lòng Phó Xuân Long run rẩy, nói: “Ba, lần này con đi, con tự khắc biết chừng biết mực, không cần Hoài Đăng đi theo.”
Phó Văn nghiêm mặt nói: “Cứ để cậu ta đi cùng con, để đảm bảo chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
“Ba đã mất một đứa con gái, và không muốn mất đi cả con trai”.
“Nếu có chuyện gì xảy ra với con, ta sẽ phát điên lên mất.”
“Dạ vâng thưa ba.”
Cuối cùng, Phó Xuân Long cũng không nói gì thêm, anh ta hít một hơi thật sâu và gật đầu đồng ý.
“Ba đừng lo lắng, con nhất định không để tên Trần Hùng kia có thể nhìn được ánh mặt trời vào ngày mai.”