Nghĩ đến tất cả những chuyện mà cô đã làm với Đạo Kiệt trước đây, cả những lời đầy ác độc mà cô đã nói, cô cảm thấy như bị một con dao cứa sâu vào tim.
Là do bản thân cô ta quá khốn nạn, thật sự quá khốn nan.
Giây phút này, nơi mềm mại nhất trong trái tim của Viễn Quân Dao đầy xúc động giống như bị ai đó chạm vào.
“Em xin lỗi, Đao Kiệt, em thật sự rất xin lỗi.”
vietwriter.vn
“Đừng gọi em xa cách như vậy, anh cứ gọi em là Quân Dao đi, anh không phải là người làm của nhà họ Viễn em, chúng ta là người một nhà.”
“Anh, tại sao anh không nói cho em biết sớm hơn.”
Đao Kiệt cười nói: “Đừng tự trách bản thân, nếu lúc trước nói cho em biết, những con cáo già này sẽ không cắn câu mất?”
“Tuy nhiên, mặc dù trước đó đều là diễn kịch, nhưng có một số lời mà anh nói ngược lại là thật lòng.” Viễn Quân Dao sững sờ trong vài giây, sau đó nở một nụ cười, cười như một kẻ ngốc.
Bên kia, hai người Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng như bị rơi xuống vào trong hầm băng lạnh ngàn năm.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không tuyệt vọng hoàn toàn.
vietwriter.vn
Cho dù là như vậy thì sao, bên ngoài vẫn còn có rất nhiều người của hai nhà họ Cổ, Lưu bọn họ, cho nên bọn họ vẫn chưa tính là thất bại.
“Viễn Trọng Chi, Đao Kiệt, bây giờ ở bên ngoài tất cả đều là người của chúng tôi, các người, hôm nay nhất định vẫn là phải chết như cũ. Vừa dứt lời, sau lưng đám người Cổ Thiệu Sơn đột nhiên xuất hiện một vài tên cao thủ đứng ra.
Tất cả những người này đều là những cao thủ cực kỳ mạnh mà hai nhà họ Cổ, Lưu đã tốn không ít tiền của để bồi dưỡng ra, thời gian qua vẫn luôn một mực ở bên cạnh để bảo vệ bọn họ.
Tổng cộng có bảy tám người, và mỗi người đều có thực lực không thua gì người nhà họ Phó.
“Xông lên cho tôi, giết chết Viễn Trọng Chi.”
Cố Thiệu Sơn gầm lên một tiếng.
Tuy nhiên vào lúc này Ngụy Tuấn cũng đã rút đao ra. Như một pho tượng đệ nhất Sát Thần của tỉnh thành, xông lên.
Vút, vút, vút!
Nếu như không phải được tận mắt chứng kiến, nhiều người có mặt ở đây nhất định sẽ không thể ngờ rằng đệ nhất Sát thần của tỉnh thành bây giờ lại có thực lực mạnh mẽ đến như vậy.
Đúng ra mà nói, thực lực của anh vốn rất mạnh, chẳng qua là nhiều năm nay không ra tay mà thôi.
Mà bây giờ, một khi anh ta ra tay thật sự là đánh đổ tam quan, vị Sát Thần này, đã trở nên mạnh hơn rất nhiều so với trước đây.
Những vị cao thủ của hai nhà Cổ, Lưu đứng trước mặt anh ta chẳng khác nào như mấy củ cải bình thường.
Một đao một mạng, một bước một người.
Chỉ trong vòng hơn mười giây ngắn ngủi, bảy tám tên cao thủ siêu cấp đều ngã xuống dưới chân anh ta.
Ngụy Tuấn thu đao lại, những vết máu trên lưỡi đao đều đã bị hơi lạnh tỏa ra từ bề mặt ngoài của lưỡi dao làm cho bốc hơi. Đệ nhất Sát Thần của tỉnh thành, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều câm như hến.
Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng mở to hai mắt, bọn họ cảm nhận được da đầu đang run lên từng hồi.
Bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của bị đệ nhất Sát Thần này rồi, đánh giá cực kỳ thấp.
Đúng lúc này, ngoài cửa, đám người Mạnh Hùng cùng với một đám cao thủ nhà họ Viễn đi vào.
“Viên gia chủ, tất cả những người ở bên ngoài đều đã xử lý xong hết rồi.”
“Mạnh Hùng, anh.”
Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng như nhìn thấy ma quỷ: “Không phải anh đã?”
“Ha ha ha, tất nhiên là đại ca Mạnh Hùng không chết”
“Lão Ngư cũng chưa chết.”
Đao Kiệt bật cười: “Cổ Thiệu Sơn, lúc đó tôi đã di chuyển tay, cho nên, dừng lại rất đúng mực, vết thương nhẹ, với thể chất của bọn họ thì chỉ cần bối một ít thuốc là tốt rồi.”
Cổ Thiệu Sơn như bị sét đánh.
Khó trách, khó trách khi ở trong linh đường ngày hôm đó, Lâm Thiên Toàn muốn để cho người ta tự mình giết chết đảm thuộc hạ của Mạnh Hùng.
Kết quả là Đạo Kiệt lo lắng xông lên chém lại lại một đao.
Lúc đó Lâm Thiên Toàn còn cho rằng Đao Kiệt là loại người hung ác tàn nhẫn, hóa ra cái gọi là con mẹ nó chém một đao này, thật ra lại là đang lừa bọn họ.
Hôm nay, những vị cao thủ mà hai nhà họ Cổ, Lưu mang đến thật sự xong đời rồi.