Đây cũng không phải là lần đầu tiên ông nghe đến Nhà thuốc Thiên Dược của nhà họ Trương từ miệng Lâm Tú Minh, đó là thứ gì?
Trương Gia Bảo vội ho một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ ra vẻ đầy tự tin. “Xin chào chủ tịch Trung, tôi là Trương
Gia Bảo, Trương Chí Khánh là cha của tôi.”
“Chắc hẳn cha tôi đã gọi điện cho chủ tịch Trung nói chuyện rồi, rất vui vì ông có thể nể mặt cha tôi, nếu đã như vậy, ông lấy hợp đồng ra kí đi.”
vietwriter.vn
“Lát nữa tôi quay về, nhất định sẽ nói vài lời tốt đẹp về ông trước mặt cha tôi.” Hà Thái Trung suýt chút nữa đã bị lời đùa giỡn này làm cho ngây người, nói: “Trương Chí Khánh, ông ta là ai?”
“Cha tôi ấy.”
“Anh là ai?”
“Anh ấy là Trương Gia Bảo.” Lâm Tú Minh vội vàng nói: “Chủ tịch Trung, chẳng lẽ không phải là ông nể mặt Nhà thuốc Thiên Dược của nhà Gia Bảo, mới bỏ qua hiềm khích lúc trước với nhà họ Lâm chúng tôi sao?
“Cút…”
Đột nhiên Hà Thái Trung gầm lên khiến Trương Gia Bảo với Lâm Tú Minh sợ hãi.
vietwriter.vn
“Cha cậu là cái thá gì?”
“Nhà thuốc Thiên Dược của nhà họ Trương là cái thá gì?”
“Bố mày dựa vào cái gì mà nể mặt ông ta?”
“Bố mày chỉ ký hợp đồng này với cô Lâm Ngọc Ngân, cút xéo đi cho bố!”
Lâm Tú Minh vẫn muốn giải thích điều gì đó, nhưng lúc này đã có hai bảo vệ xông vào, cưỡng ép đuổi bọn họ ra ngoài.
Ở biệt thự nhà họ Lâm, Lâm Danh Sơn và người nhà họ Lâm ngồi chờ với vẻ mặt mong đợi.
Nhìn thấy hai người Lâm Tú Minh với Trương Gia Bảo trở về, bọn họ lập tức hoan nghênh tiếp đón.
“Tú Minh, mọi chuyện thế nào rồi, có phải là đã đàm phán ổn thoả rồi phải không?
“Hợp đồng đâu, mau lấy ra ông xem.”
Lâm Danh Sơn không thể đợi được nữa, thế nhưng Lâm Tú Minh lại bất đắc dĩ nói: “Ông nội, hợp đồng vẫn chưa ký được.”
“Cái gì?”
Lâm Danh Sơn đứng ngây ra, mấy người nhà họ Lâm cũng đứng đờ ra đó.
“Đã xảy ra chuyện gì thế? Không phải là Gia Bảo đã đi cùng cháu sao? Tại sao lại không kí được hợp đồng?”
Lâm Tú Minh nói: “Cháu không biết, cũng không biết ông Hà Thái Trung đó phát điên chuyện gì, đòi phải ký hợp đồng với Lâm Ngọc Ngân, bằng không thì sẽ không kí với ai cả.”
Lâm Danh Sơn cau mày: “Sao lại xảy ra chuyện này? Chẳng lẽ, ông ta còn không nể mặt cha của Gia Bảo sao?”
“Chuyện này…”
Nghĩ đến thái độ vừa rồi của Hà Thái Trung đối với Trương Gia Bảo, trong lòng Lâm Tú Minh liền có một dự cảm xấu.
E rằng hôm qua Hà Thái Trung đã đích thân đến nhà xin lỗi, cũng không phải nể mặt nhà họ Trương.
Thế nhưng loại chuyện này không thể nói thẳng ra được, thế thì rất mất mặt.
“Ông nội, Hà Thái Trung đương nhiên phải nể mặt cha chồng con rồi, nhưng việc nào ra việc đấy. Chẳng qua là người ta không tính toán chuyện Lâm Ngọc Ngân đánh cậu Quang ngày hôm qua thôi.”
“Nhưng hợp đồng này là một chuyện khác.”
“Con đang nghĩ, có phải Lâm Ngọc Ngân thật sự đã ngủ với người ta, cho nên người ta mới chịu ký hợp đồng với mình cô ta?”
“Con nói xem sao Lâm Ngọc Ngân này lại hèn hạ như thế? Người trẻ không ngủ lại đi ngủ với người già, lần này hại nhà họ Lâm chúng ta khổ rồi.”
Đối với tin đồn bịa đặt của Lâm Tú Minh, đám người nhà họ Lâm lại cảm thấy rất có lý.
Nếu không, dựa vào cái gì mà Hà Thái Trung chỉ ký hợp đồng với mỗi một mình Lâm Ngọc Ngân?
Lâm Danh Sơn hít sâu một hơi nói:
“Dự án hợp tác này, nhất định nhà họ Lâm chúng ta phải lấy được.”
“Gọi Ngọc Ngân trở về đi.”
Sắc mặt Lâm Tú Minh thay đổi, nói: “Ông nội, Lâm Ngọc Ngân lòng dạ xấu xa, không thể gọi cô ta quay lại được, không thì chúng ta lại nghĩ cách khác.”
“Cháu còn có thể nghĩ ra cách nào nữa không?”
“Người ta đã đuổi cháu ra khỏi công ty rồi.”
Lâm Danh Sơn rõ ràng là tức giận, Lâm Tú Minh cũng không dám nói thêm gì nữa: “Ai đi?”
“Đương nhiên là cháu đi rồi, chẳng lẽ để ông đi?” Lâm Danh Sơn tức giận nói.