Đến lúc này, Viễn Quân Dao mới giảm bớt sự lo lắng mà thở ra một hơi.
“Bác Ngụy Viễn Quân Dao gọi một tiếng.
Ngụy Tuấn quay đầu lại, sau đó ông ta đứng dậy cười với Viễn Quân Dao.
vietwriter.vn
Viễn Quân Dao giống như một đứa trẻ chịu nhiều uất ức vậy, chạy tới đánh nhẹ sau gáy của Ngụy Tuấn một cái. Ngày thường người mà cô ta tin tưởng nhất là cha mẹ, ngoài ra còn một người khác nữa mà cô ta vô cùng tin tưởng đó chính là Ngụy Tuấn.
“Bác Ngụy, quản gia Lâm cùng với Đao Kiệt đang làm phản rồi.”
“Cha con chết chính là do Lâm Thiên Toàn hạ độc”
“Hiện tại Đao Kiệt đã hợp tác với 2 nhà Cổ Lưu, bọn họ đã phá vỡ toàn tỉnh thành rồi.”
vietwriter.vn
Viễn Quân Dao nhào vào trong lòng Ngụy Tuấn mà khóc lớn, cô ta cảm thấy vô cùng ủy khuất và bất lực.
Ngụy Tuấn cũng không giỏi an ủi người khác, ông ta cũng không phải là người giỏi nói chuyện.
“Cháu mau đi nghỉ ngơi một đêm thật tốt đi, sẽ không có chuyện gì đâu, mọi chuyện đều sẽ tốt cả thôi”
Ngụy Tuấn nói xong, sau đó liền bảo Hoàng Phương đi sắp xếp phòng nghỉ cho Viễn Quân Dao: “Thế nhưng bác Ngụy “Đừng nhưng nhị nữa, cô nhóc này, cha mẹ của cháu gửi cháu sang nước Mỹ để tị nạn, cháu xem cháu không có việc gì tự nhiên lại chạy về đây làm gì?” Thanh âm của Trần Hùng vang lên từ phía sau, thanh âm mang theo một chút trách cứ.
“Anh Hùng “Hoàng Phương, mau đưa con nhóc này đi ngủ đi.
Trần Hùng cũng lười phản ứng với Viễn Quân Dao, sự tùy hứng của con nhóc này suýt chút nữa đã phá hủy toàn bộ kế hoạch của bọn họ.
“Thế nhưng anh Hùng, em, em không ngủ được.
“Em muốn anh ngủ cùng em.
“Cút Trần Hùng không ngờ Viễn Quân Dao lại đưa ra yêu cầu trực tiếp như thế: “Tôi với bác Ngụy có chuyện quan trọng phải bàn bạc.
“Em cũng muốn giúp hai người, đây là chuyện của nhà họ Viễn, em cũng muốn báo thù cho cha “Cô chỉ làm cản trở mọi việc thêm thôi, hiện tại cô chỉ cần ngoan ngoãn đi ngủ chính là sự trợ giúp lớn nhất đối với chúng tôi rồi.
Trần Hùng cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp gọi Thẩm Đại Lực ra khỏi Hang Sói.
“Đại Lực, cậu mau đưa con nhóc kia đi tới phòng nghỉ đi. Cậu cứ canh giữ luôn ở đó đi, nếu cô ta dám ra đây thì cậu mau đưa cô ta trở về.”
“Vâng, thưa thầy.”
Thẩm Đại Lực cũng không phải là người biết thương hương tiếc ngọc, cậu ta trực tiếp xách Viễn Quân Dạo lên giống như xách gà con, sau đó đi theo Hoàng Phương tới chỗ căn phòng đã được sắp xếp. Được rồi.
Lúc này Viễn Quân Dao đã bị Trần Hùng nhốt lại. Sau đó, Trần Hùng ngồi xuống chỗ còn lại dưới gốc cây đại thụ, nhìn xuống bàn cờ vây đã đi được một nửa.
“Tài đánh cờ của Ngụy tiền bối quả là không tệ, nhanh như vậy mà đã đẩy Hoàng Phương vào đường cùng”
Ngụy Tuấn ngồi xuống, cười nói: “Cậu Hùng cũng có thể giúp Hoàng Phương thoát ra khỏi cục diện này.”
“Hiện tại tôi có thể giết con rồng lớn của cậu ta rồi.”
“Cậu đi đi.”
Trần Hùng vừa đặt một con cờ xuống liền thoát khỏi đường cùng.
Ngụy Tuấn cười nói: “Cậu Hùng, suốt một năm qua, Viễn Vương vì chữa bệnh cho bà chủ mà đã phải bôn ba khắp nơi, khiến cho mấy người cậu em chúng tôi cũng phải sứt đầu mẻ trán, lơ là trong việc quản lý mọi việc trong tỉnh thành.
“Cậu xem mấy người này rắn không nuốt voi, thế mà mới chỉ một năm trôi qua mà đã có bao nhiêu người làm những chuyện như con thiêu thân như thế ở sau lưng chúng ta.
“Bọn họ cứ nghĩ bản thân mình là cao thủ chơi cờ, thế nhưng nói đến chơi cờ thì Viên Vương mới chính là cao thủ thật sự.