“Chuyện này ngay cả mẹ cũng đã nhìn ra, huống chi là người tinh ý như Hà Thái Trung?”
Lưu Ánh Nguyệt đen mặt tại chỗ: “Trần Hùng anh có ý gì? Quanh co lòng vòng nói đầu óc tôi không tốt đúng không?”
Trần Hùng vội vàng cười nói: “Mẹ đừng nóng giận, không phải mà.”
vietwriter.vn
“Hừ! Nói chuyện chú ý một chút, cẩn thận tôi đạp cho anh một phát bay ra ngoài.”
Lưu Ánh Nguyệt nhìn Trần Hùng hằm hằm, có điều rất nhanh lại cười nói: “Có điều vừa rồi Trần Hùng con làm rất tốt, cả nhà chúng ta đã chịu sự khinh thường của nhà họ Lâm đủ rồi, bây giờ cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, ngược lại dễ chịu đi không ít.”
Lâm Ngọc Ngân cũng hít một hơi, nói: “Đúng, cảm giác cả người đều dễ chịu.”
“Nhưng mà mẹ, từ khi cha trở về thì cứ nhốt mình ở trong phòng, mẹ đi khuyên bảo cha đi!”
“Nhà họ Lâm kia toàn súc vật, ông ấy còn có cái gì không bỏ được, ông ấy còn dám bực bội, xem mẹ làm sao thu phục ông ấy đây.” Lưu Ánh Nguyệt hùng hùng hổ hổ đi vào phòng ngủ.
Lâm Ngọc Ngân lại nghiêm túc nhìn Trần Hùng nói: “Trần Hùng, anh thật sự muốn em mở công ty sao?”
vietwriter.vn
“Em cho rằng anh đang nói đùa với em sao?”
“Bây giờ giám đốc Trung tín nhiệm anh như vậy, đây chính là cơ hội tốt như diều gặp gió!”
“Nhưng mà...”
Khuôn mặt Lâm Ngọc Ngân xoắn xuýt: “Em không có tiền đâu!”
“Anh có.” Trần Hùng nói: “Trước đây anh làm ăn xin ở bên ngoài, tiết kiệm được không ít tiền đâu nha.”
“Cút…” Lâm Ngọc Ngân giận dữ mắng mỏ Trần Hùng: “Đừng tìm em nói đùa.”
“Được.”
Trần Hùng nhún vai: “Thật sự anh không có tiền mở công ty cho em, nhưng mà chúng ta có thể đi vay!”
“Đi vay?” Lâm Ngọc Ngân khẽ giật mình: “Muốn mở một công ty quần áo, nói ít cũng phải mấy trăm triệu trở lên, chỉ bằng một tý bất động sản đó của chúng ta thì cầm cái gì đi thế chấp chứ?”
Trần Hùng nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai hàm răng trắng.
Anh cầm bản hợp đồng đã ký cùng tập đoàn Hồng Vân mang đến trước mặt Ngọc Ngân: “Em thật ngốc, có cái bao kiếm này, dùng nó thế chấp vốn liếng, bao nhiêu tiền cũng có thể cho em vay.”
“Hợp đồng, có thể thế chấp sao?” Đầu Lâm Ngọc Ngân hoang mang như cái trống: “Anh nói đùa cái gì vậy?”
“Các khác ngân hàng có lẽ không thể, nhưng có một ngân hàng, nhất định được!”
“Ngân hàng nào?”
“Ngân hàng Sacombankl”
Mấy ngày sau đó, nhà họ Hà và nhà họ Lâm cắt đứt tất cả các quan hệ hợp tác, khiến cho tập đoàn nhà họ Lâm lâm vào nguy cơ phá sản rất lớn.
Cộng thêm tin tức từ tổ chức Đại Hưng Thịnh truyền tới, bọn họ sẽ hủy bỏ tư cách gia nhập của tập đoàn Hiển Lâm, thông báo này càng khiến cho cả nhà họ Lâm cảm thấy lạnh đến tận xương.
Trong biệt thự nhà họ Lâm, người nào người nấy đều lo lắng và sợ hãi.
“Cha, bây giờ nhà họ Hà cắt đứt tất cả hoạt động qua lại với chúng ta, không chỉ làm cho vốn của chúng ta chết trong hạng mục đầu tư kia, mà các hạng mục hợp tác tôn kho khác cũng không cách nào bán ra ngoài, tiền chưa về tài khoản, mắt xích tài chính đã sắp đứt gãy.”
“Với lại, nguyên nhân bởi vì tư cách gia nhập Đại Hưng Thịnh của chúng ta bị hủy bỏ, mấy chỗ trước đó đang chuẩn bị ký hợp đồng với chúng ta, đều đã từ chối ký hợp đồng tiếp.”
“Mà nếu như bây giờ chúng ta thưa kiện tập đoàn Hồng Vân, thì về lâu vê dài chúng ta sẽ không thể trụ được, mà tiền của công ty chúng ta, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được nửa tháng!”
Con cả của Lâm Danh Sơn là Lâm Văn Dương và con trai kế là Lâm Phương Dung nói từng tin tức xấu ra.
Mỗi một tin tức, đều làm cho gân xanh của Lâm Thế Minh nổi lên.
Người của nhà họ Lâm đứng bên cạnh cũng kêu ca, cho dù là ai cũng không nghĩ tới lần này nhà họ Lâm lại lâm vào cảnh nguy khốn như thế.
Con gái nhỏ của Lâm Danh Sơn là Lâm Phương Dung cũng sốt ruột, nói: “Cha, cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Lâm chúng ta sẽ xong đời.”
“Nếu cứ tuần hoàn thế này, một khi mắt xích tài chính thật sự đứt gãy, nhà họ Lâm chúng ta sẽ phải tuyên bố phá sản.”
“Bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây?”
Lâm Danh Sơn hít sâu một hơi, nói: “Muốn vượt qua cửa ải khó khăn này, chúng ta cần bao nhiêu tiên?”
Lâm Phương Dung đáp: “Cần ít nhất bảy mươi tỷ!”