Đứng gần nhất thấy thân thể của Trần Hùng, Trần Hùng và Liễu Hồng Ngọc cũng trợn tròn mắt.
Thậm chí khi Liễu Hồng Ngọc nhìn thấy thân hình để trần của Trần Hùng, hai má xuất hiện một vệt hồng hồng.
“Anh Trần, xin anh Trầny cứu liên minh giang thành chúng tôi.”
Trong lúc nhất thời, không chỉ Trần Hùng và Liễu Hồng Ngọc, đằng sau Hứa Hoàng Nam và đám người Hàn Tùng cũng bước nhanh đến.
vietwriter.vn
Cung kính cúi người trước Trần Hùng, mời anh ra tay.
Mà Lục Đỉnh Thiên bên này, cũng chính là một trong năm cánh tay đắc lực nhà họ Trần năm xưa Lục Tấn, lúc này sớm đã đứng ngây ra.
Vừa rồi cái loại kiêu ngạo và bá đạo trên người Lục Đỉnh Thiên lập tức không còn lại chút gì.
Mà lúc này, Trần Hùng đã đi đến đứng ở trước mặt ông ta.
“Kinh ngạc sao, Lục Tấn?”
“Thật đúng là trùng hợp, tôi, chính là Trần Hùng!”
vietwriter.vn
“Hiện tại, ông hãy nhìn kỹ những vết sẹo trên người tôi, sau đó, gọi điện thoại nói cho Ngô Quế Anh, trên người tôi mỗi một vết sẹo đều là ở nước ngoài trải qua một lần kiếp nạn sinh tử, sau khi niết bàn sống lại để lại.” “Nói cho bà ta muốn lấy xương cốt của Trần Hùng này.”
“Trừ phi lấy đầu của bà ta đến đổi.”
Lục Đỉnh Thiên chỉ cảm thấy ngực khó chịu, trong lúc đó có một loại cảm giác không nói lên lời.
Sau vài giây, ông ta mới chậm rãi mở miệng: “Trần Hùng, mày đừng ngông cuồng quá, còn chưa có đánh lôi đài.”
“Cho dù mấy năm nay mày ở nước ngoài đã trải qua cái gì, mày cũng không phải đối thủ của Ngọc Giang Long.”
“Vừa lúc, mày là người được nhà họ Trần mời đến giúp đỡ, đợi sau khi Ngọc Giang Long đánh bại mày, tao mày bắt về nhà họ Trần.”
Trần Hùng cười ha hả một tiếng, nói: “Nếu tôi là ông, hiện tại sẽ nghĩ nên trốn khỏi thành phố Giang này như thế nào.”
“Bằng cách đó,có lẽ ông còn có thể một 1% cơ hội giữ mạng cho mình.”
Nói xong câu đó Trần Hùng xoay người, từng bước bước đi lên lôi đài.
“Thật không nghĩ tới, mày chính là anh Trần.”
Lúc này Ngọc Giang Long cũng có chút kinh ngạc.
Kỳ thật hắn và Lực Cương gia nhập nhà họ Trần cũng mới chỉ được ba, bốn năm thôi, trước kia cũng không quen biết Trần Hùng.
Nhưng lúc này đối thoại của Trần Hùng và Lục Đỉnh Thiên cũng làm cho hắn nghe được rõ ràng rành mạch.
Hóa ra người trước mắt này, lại là người mà bọn họ lần này nghe lệnh của bà chủ Ngô Quế Anh đến tỉnh Tam Giang” mời” cậu ba quay về nhà họ Trần, Trần Hùng!
“Vừa lúc, lúc trước mày giết anh em của ta, lại là người mà bà chủ muốn tìm.”
“Hôm nay, tao đánh cho mày tàn phế, sau đó mang về nhà họ Trần.”
“Cờ bà chủ lấy xương cốt của mày, tao lại đem mày băm thấy vạn đoạn, báo thù cho anh em của tao.”
Vừa nói xong, khí thế tàn ác trên người Ngọc Giang Long bắt đầu tuôn ra.
Một chân hắn vừa bước, cả thân hình nháy mắt hóa thành một đạo tàn ảnh, giống như sao băng trong đêm trắng, bắn về phía Trần Hùng.
Mắt thường thậm chí không thể nhìn thấy rõ Ngọc Giang Long ra quyền như thế nào.
Nhưng không khí bên trong, cũng truyền những tiếng nổ tung!
Tất cả mọi người xung quanh trợn mắt há hốc mồm.
Tốc độ nhanh như vậy thật sự là rất khủng bố, rất biến thái.
Rõ ràng lúc Ngọc Giang Long chiến đấu với Hồng Vũ và Hắc Hổ, còn bảo lưu lại thực lực.
Mà hiện tại, hắn mới chân chính đưa ra thực lực của bản thân thể hiện đi ra.
Phía dưới, đám người Trần Hùng da đầu run lên một trận.
Đám người Lưu trọng và Lưu Bảo Lâm cũng đều há hốc mồm, ngay cả hô hấp đều cảm giác có chút khó khăn.
Mà Lục Đỉnh Thiên còn lại là cười lạnh một tiếng, nhìn về phía trên lôi đài, thì thào tự nói.
“Trân Hùng, mày một thằng nhóc con chưa cả mọc đủ lông đủ cánh, tự cho là đi lăn lộn ở nước ngoài vài năm là thiên hạ vô địch 2”
“Ếch ngồi đáy giếng, cao thủ của nhà học Hạ, một thằng nhóc như mày có thể đánh bại al”
Nhưng mà lúc Lục Đỉnh Thiên vừa nói xong, hắn liền cảm giác có gì nghẹn ở cổ họng, không nói ra được nửa câu nói!
Sự việc phát sinh trên lôi đài lúc này làm toàn trường tính lặng như tờ.