Thành viên của Hang Sói lại không có bất kỳ người nào tử vong, đại đa số là vết thương nhẹ, có mấy người bị trọng thương.
Mà ở dưới chân của bọn họ, lại là hơn trăm người nằm dày đặc chẳng chịt.
Hoặc chết hoặc tàn phế, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, cả tình cảnh giống như là ở Tu La Địa Ngục vậy.
A hú.
vietwriter.vn
Tiếng sói tru.
Con sói mắt xanh kia lại lần nữa ngửa đầu lên hướng về phía trăng tròn trên bầu trời gầm thét.
Mà mỗi thành viên của Hang Sói lúc này lại gào lên càng thêm dữ tợn.
Thoải mái, đây tuyệt đối là một trận đánh thoải mái nhất từ khi bọn họ tiến vào Hang Sói cho tới nay.
Ném đầu người, máu nóng văng khắp nơi, đây chính là hiệu quả mong muốn.
Trần Hùng nở nụ cười nhìn những thành viên của Hang Sói ở bên kia.
vietwriter.vn
Chẳng phải Thiên Tội cũng đã từng giống như nhóm người này, không ngần ngại dùng tính mạng để bảo vệ suy nghĩ ở trong lòng và danh dự của mình.
Anh tin tưởng ngày mà Thiên Tội được gây dựng lại sẽ nhanh đến mà thôi!
Ở trong xe phía bên kia, Phó Xuân Hiên chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình chiến đấu này.
Nếu như nói lúc vừa bắt đầu anh ta còn duy trì sự kiêu ngạo và hi vọng đối với Phó Nghị.
Thì Phó Xuân Hiên lúc này, lại thấy hoàn toàn tuyệt vọng.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa bao giờ thấy sợ đến giống như bây giờ. Một trận đánh kinh thế hãi tục như thế này, đã đổi mới nhận thức của anh ta. Đặc biệt là khi nhìn thấy cao thủ đứng đầu của nhà họ Phó ở trước mặt Trần Hùng ngay cả cơ hội chạm đến vạt áo của đối phương cũng không có. Phó Xuân Hiến hoàn toàn cảm thấy mờ mit.
Người này, chính là thần bảo hộ của nhà họ Phó anh ta.
Thậm chí dõi mắt cả tỉnh Tam Giang, Phó Nghị cũng có tư cách xếp hạng trong nhóm ba người đứng đầu.
Nhưng mà, anh ta lại cứ như vậy mà chết, không cách nào tưởng tượng trước khi chết Phó Nghị đã tuyệt vọng đến mức nào.
Ông ta đã dùng tâm trạng gì để hét lên những lời Phó Xuân Hiền mau chạy đi, vĩnh viễn không được đặt chân đến thành phố Bình Minh này nữa.
Cho tới cuối cùng, con người mạnh mẽ cả một đời, lại tuyệt vọng đến mức dùng cách thức đâm đầu vào tấm bia đá để kết liễu tính mạng của bản thân.
“Đi nhanh, đi nhanh lên.”
“Rời khỏi chỗ này, rời khỏi cái nơi quỷ quái này.”
“Mau lái xe nhanh lên một chút, quay đầu, mẹ kiếp, tôi bảo anh quay đầu nhanh lên một chút.”
Phó Xuân Hiền đã bị dọa đến mức nói năng lộn xộn.
Anh ta không ngừng thúc giục tài xế nhanh chóng lái xe quay đầu rời đi.
Nhưng mà rõ ràng là người tài xế kia so với anh ta thì còn hoảng sợ hơn, thậm chí lúc tài xế nhấn nút khởi động xe, đến cả ngón tay cũng đang không ngừng run rẩy.
Rốt cuộc xe hơi cũng được khởi động, đâm phải mấy chiếc xe ở cả trước lẫn sau, rồi sau đó vượt qua con đường lầy ở bên cạnh, nhanh chóng trở lại con đường ban đầu đi về hướng tỉnh thành. Lần này bọn họ đã hoàn toàn bị dọa sợ đến chết khiếp.
“Bên kia có người muốn chạy, đuổi theo bọn họ.”
Lưu Trọng phân phó một tiếng, lập tức có hai thành viên của Hang Sói chuẩn bị lái xe đuổi theo.
Lúc này lúc này, giọng nói của Trần Hùng cũng thản nhiên vang lên: “Đừng đuổi theo, để cho bọn họ đi đi.”
Sau khi nói xong câu này, Trần Hùng ngồi trở lại trên xe, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lý Minh một cú điện thoại.
Đống bừa bộn ở chỗ này cần có người đến dọn dẹp, loại chuyện như vậy, tự nhiên là phải do Lý Minh đến xử lý.
Nửa giờ sau, Lý Minh dẫn theo mười mấy chiếc xe đi đến chỗ cột mốc biên giới bên này.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng vô cùng thế thảm ở trước mặt, Lý Minh cũng cảm giác thấy da đầu tê dại một trận.
Đặc biệt là khi nhìn thấy máu tươi ở trên cột mốc biên giới, cùng với thanh kiếm bị gãy làm đôi đâm sâu vào, Lý Minh lại càng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
“Cấm Khu của Thượng Đế.”
“Hơn hai trăm người đó, còn chưa tiến vào được thành phố Bình Minh, đã lập tức bị đánh cho quân lính tan rã.”
“Rốt cuộc là anh Thiên đã làm như thế nào vậy?”
Lý Minh thậm chí còn có cảm giác sợ hãi, ngày hôm qua lúc Phó Xuân Long tìm anh ta muốn hợp tác, trong nháy mắt ở sâu trong nội tâm của anh ta, có cảm xúc thật sự muốn trở mặt với Trần Hùng, hợp tác với Phó Xuân Long.
Dù sao thì nhà họ Phó ở tỉnh thành có sức hút quá lớn đối với một xã hội đen ở thành phố như anh ta.