Y học không phân biên giới, càng không phân biệt tuổi tác.
Lão Trung y đã qua tuổi lục tuần, là Thái Đẩu của giới trung y Vạn Hạ, lúc này thực sự đã bị Trần Hùng thu phục Không nói đến việc trước đó Trần Hùng đã giúp đỡ Phương Anh chữa khỏi bệnh.
Chỉ cần một cây Biển Thước châm kia thì cũng đã đủ để Hoa Niên quỳ xuống, bải Trần Hùng làm thầy.
vietwriter.vn
Nhưng mà, Trần Hùng lại gọn gàng dứt khoát từ chối Hoa Niên.
“Tôi không có thời gian với tinh lực để đi thu nhận học trò.
Sau khi nói xong câu đó, Trần Hùng cầm bông sen vàng bảy cánh, rời đi không hề quay đầu lại.
Để lại Hoa Niên ở một bên với vẻ mặt mờ mịt. Cái loại cảm giác này, giống như một người bình thường vụt mất ba trăm năm mươi tỷ vậy.
Lúc này đã gần nửa đêm, Trần Hùng lái xe không dám ngừng nghỉ để về đến thành phố Bình Minh.
Anh cũng không về nhà, mà trực tiếp gọi điện cho Trương Chí Khanh, đi đến tổng bộ của nhà thuốc Thiên Dược.
vietwriter.vn
Những dược liệu khác của phương thuốc trước đó đã được nhà thuốc Thiên Dược tìm đầy đủ, phối hợp với bông sen vàng bảy cánh, Trần Hùng tận dụng thiết bị của nhà thuốc Thiên Dược, bỏ ra một đêm, rốt cục cũng đã nấu được một chén thuốc. Bình minh đến, mặt trời vừa lên.
Trần Hùng cầm một bao thuốc, lại không ngừng nghỉ chạy xe về nhà.
Lúc này, đám người Lâm Ngọc Ngân và Lưu Ánh Nguyệt cũng đang tìm kiếm bông sen vàng bảy cánh khắp nơi. Cả nhà đều đã hai đêm rồi chưa được chợp mắt.
“Sư phụ, anh trở về rồi.”
Thẩm Đại Lực vẫn như cũ tuân theo sự dặn dò của Trần Hùng, canh giữ ở của phòng của Lâm Thanh Thảo.
“Mở cửa.”
“Vâng, sư phụ.”
Trần Hùng cầm thuốc tiến vào gian phòng. Sau đó đỡ Lâm Thanh Thảo ngồi dậy, đút cho bé uống chén canh thuốc.
Sau đó, anh lại đặt Lâm Thanh Thảo nằm lại trên giường, nhìn bé không chớp mắt, chờ đợi phản ứng của bé.
Sau gần hai tiếng đồng hồ.
Lâm Thanh Thảo mới mơ hồ mở mắt, âm thanh quen thuộc kia lại vang lên: “Cha “Thanh Thảo.”
Trong chớp nhoáng này, khối đá lớn đang treo lơ lửng trong lòng của Trần Hùng, rốt cuộc cũng đã rơi xuống.
Bên trong hốc mắt của hắn, thậm chí còn có hơi nước.
“Thanh Thảo.”
Trước tiên Trần Hùng giúp Lâm Thanh Thảo bắt mạch. Nhịp đập ổn định, hô hấp ổn định, tần suất của nhịp tim tất cả đều bình thường.
Trần Hùng một tay ôm Lâm Thanh Thảo vào trong lòng: “Thanh Thảo, con tỉnh rồi.”
“Cha, con bị sao vậy?”
Lâm Thanh Thảo chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt ngây thơ nhìn Trần Hùng.
Trần Hùng nói: “Thanh Thảo không sao hết, chỉ là ngủ một giấc thôi.” Ngày thứ hai, cả nhà Trần Hùng đưa Lâm Thanh Thảo đến bệnh viện, lại làm kiểm tra tổng quát một lượt. Cuối cùng, sau khi đã chắc chắn Lâm Thanh Thảo không còn gì nguy hiểm nữa, cả gia đình họ mới hoàn toàn có thể yên tâm.
Ban đêm, Lưu Ánh Nguyệt làm một bàn lớn đồ ăn.
Bà ấy hiểm khi tự rót cho mình một ly rượu, sau đó lại rót cho Trần Hùng một ly.
Trong giọng nói của bà ấy mang theo một tia áy náy, nói: “Trần Hùng, những lời tôi nói với cậu trước đó đều là nói nhảm thôi. Cậu đứng để trong lòng nhé.”
Trần Hùng cười cụng ly với mẹ vợ của mình: “Mẹ, sao con lại giận mẹ chứ.”
“Ư, ừ, không giận là tốt rồi.”
“Nào, cả nhà chúng ta hôm nay hãy ăn uống no say một bữa đi.”
Nguy cơ lần này, cuối cùng đã bình an hóa giải.
Trăng tròn chiếu sáng. Lâm Thanh Thảo đã an tĩnh ngủ thiếp đi. Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng lại sóng vai đứng trước cửa sổ, không có ý muốn đi ngủ.
“Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, mấy ngày nay em đều không chợp mắt rồi.”