Trong nháy mắt, Đạo Kiệt suy nghĩ cẩn thận lại.
Trên mặt anh ta cũng bắt đầu lộ ra nụ cười, hiểu ý. Sau đó, anh ta trực tiếp nâng Viễn Quân Dao đang hôn mê trên mặt đất lên.
Cổ Thiệu Sơn vội nói: “Cậu Đao Kiệt, phòng ốc đã chuẩn bị sẵn sàng cho cậu, cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không có ai quấy rầy hai người đầu.
vietwriter.vn
“Chúc hai người một buổi tối vui vẻ.
Đao Kiệt không trả lời, ôm Viễn Quân Dao lên lầu. Mà Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng lại tiếp tục uống rượu cùng nhau.
Lúc này, Lâm Thiên Toàn đi từ bên ngoài cửa vào, sắc mặt ông ta có chút âm trầm.
Nhìn thấy Lâm Thiên Toàn tiến vào, Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng trước tiên đứng lên.
Cũng không biết vì nguyên do gì mà hai ông chủ lớn của tỉnh thành lại vô cùng cung kính với Lâm Thiên Toàn.
vietwriter.vn
“Anh Toàn, mau tới uống rượu đi.”
Cổ Thiệu Sơn rót một chén rượu cho Lâm Thiên Toàn.
“Uống cái răm ấy”
Nhưng mà Lâm Thiên Toàn lại dứt khoảng đẩy ra, sắc mặt lại càng âm trầm hơn.
“Anh Toàn có chuyện gì vậy?”
Lâm Thiên Toàn trả lời: “Lúc trước tôi dẫn người đi càn quét sạch mấy ông già dưới trướng Viễn Trọng Chi, nhưng không tìm được ai cả, tôi cứ luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.” Mấy ông già trong miệng Lâm Thiên Toàn giống như những tiều ngư, quy ẩn khỏi trốn giang hồ. Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng cũng ngẩn người ra nói: “Tại sao lại như vậy?”
Có điều, ngay sau đó hai người lại bình thản nói: “Có điều vậy cũng bình thường, có lẽ họ nghe ngón được gì nên trốn đi rồi.”
“Đám người đó về hưu nhiều năm như vậy, đã không còn sức mạnh đáng lo những năm trước nữa rồi.
“Chờ chúng ta hoàn toàn ổn định tỉnh thành, đến lúc đó chậm rãi đào họ ra, từ từ chơi với họ.”
Lâm Thiên Toàn lấy một chén rượu, uống một hơi cạn sạch rồi nói: “Không được, thứ đáng sợ nhất ở chỗ Viễn Trọng Chi không phải đảm người mới như Đao Kiệt hay Mạnh Hùng mà mấy ông già đó mới đáng lo ngại.
“Ngày nào bọn họ còn chưa chết thì tôi chưa thể ngủ ngon được.”
“Các người lập tức gia tăng người lên cho tôi, cho dù phải trả giá lớn đến đâu, đêm nay nhất định phải tìm được họ.”
“Giết sạch!” Lúc này bên trong một căn phòng trên lầu ở biệt thự nhà họ Cổ.
Vẻ mặt Đao Kiệt dịu dàng ôm Viễn Quân Dao đặt lên giường, sau đó, anh ta ngồi ở một bên, si mê nhìn cô ta. Đây là cô gái mà anh ta thích hơn chục năm qua.
Không biết đã bao nhiêu lần Đao Kiệt thầm có những suy nghĩ đen tối trong lòng nhưng lại chưa bao giờ dám làm.
Nhưng lúc này, hình ảnh trong mơ mà anh ta luôn ao ước đã trở thành hiện thực.
“Quân Dao, anh rất yêu em.
Đao Kiệt vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Viễn Quân Dao.
Lúc này, Đao Kiệt chỉ cảm nhận được trái tim mình không ngừng run lên.
Anh ta vừa khẩn trương vừa hưng phấn.
Anh ta sợ Viễn Quân Dao tỉnh lại, cho nên động tác của anh ta vô cùng nhẹ nhàng.
Sau đó anh ta cong thân mình, cố nén lại sự xao động trong tâm trí, nhẹ nhàng vuốt ve Viễn Quân Dao.
Bop!
Đột nhiên một cái bạt tai thật mạnh giáng xuống mặt anh ta.
Viễn Quân Dao vốn dĩ đang hôn mê bất tỉnh, không ngờ lại đột nhiên mở mắt.
Trong mắt cô ta tràn đầy tức giận và ủy khất, chất chứa sự tuyệt vọng và sợ hãi.
“Quân Dao, em!”