Viễn Trọng Chi tình nguyện làm tù binh, bởi vì chỉ sơ suất phản kháng một chút thôi sẽ khiến một vài cấp dưới trung thành của mình hy sinh vô nghĩa.
Viễn Trọng Chi này cả đời thông minh, lại không ngờ rằng sẽ có quân mai phục ngầm bên trong chiếc du thuyền kia.
vietwriter.vn
Cũng chỉ có tên yêu quái như Bắc Giang Vương Lương Mạnh Ngôn này mới có thể để tiện và vô liêm sỉ tới mức ấy.
Rất nhanh, tất cả đoàn người của Viễn Trọng Chi đều trở thành tù binh, Ân Lỗi cười ha hạ nói với Lương Mạnh Ngôn đang cất bước đi về phía này: “Đại ca, lão tử và lão bát đã dẫn người tới Cửu Nam trước rồi. Sau buổi tối ngày hôm nay, Cửu Nam sẽ trở thành thiên hạ của chúng ta.
Lời này vừa nói ra, Viễn Trọng Chi ở bên kia lại hít một ngụm khí lạnh, thì ra hai miền Nam Bắc sớm đã nổ ra chiến tranh từ lâu rồi, thời điểm bọn họ tới đảo Thái Cực thì người ta cũng đã sắp xếp ổn thỏa người tới thành phố Cửu Nam trước.
Thành phố Cửu Nam đã không còn ông ấy và Ngụy Tuấn nữa, sao có thể chống đỡ được trong cuộc chiến thảm khốc này đây? “Ha ha ha, chúc mừng cha đã chiếm gọn được thành phố Cửu Nam.
vietwriter.vn
Lương Siêu cười lớn, sau đó hắn ta bước nhanh về phía Ngụy Tuấn ở bên kia.
Toàn thân Ngụy Tuấn lúc này đều bị xích sắt trói chặt lại, hơi thở cũng thoi thóp hổn hển.
“Kiếm Thiên Long” Lương Siêu nhặt thanh kiếm Thiên Long của Ngụy Tuấn bị rơi ở dưới đất lên, sau đó dùng vẻ mặt tà ác nhìn về phía Ngụy Tuấn ở bên kia: “Thần kiếm Cửu Nam, sát thần Tam Giang, ha ha ha… Nếu như mày chết trong tay Lương Siêu ông đây, chắc sẽ đủ khiến ông đây kiêu ngạo phồng mũi cả đời rồi.” Vừa dứt lời, sát khí trong mắt Lương Siêu đột nhiên dâng đầy, không chút khách sáo nâng cao thanh kiếm Thiên Long trong tay lên nhào thẳng về phía cổ của Ngụy Tuấn.
Một sát thần được người người ca tụng, nếu như cuối cùng lại chết trong tay một loại công tử bột ăn không ngồi rồi như Lương Siêu, vậy thì quả thật là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời Ngụy Tuấn.
“Không được!” Viễn Trọng Chi ở bên kia hét lớn một tiếng, mà Ngụy Tuấn lúc này lại cố hết sức trừng mắt thật lớn nhìn Lương Siêu.
Hồng hộc…
Lương Siêu không đủ thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, giơ tay chém xuống, nhưng ngay khoảnh khắc hắn ta đâm kiếm về phía Ngụy Tuấn kia lại nghe được một tiếng “keng” vang lên.
Kiếm Sĩ đưa kiếm ra chặn lại lực của kiếm Thiên Long, tiện đà hất thanh kiếm Thiên Long trong tay Lương Siêu ra ngoài.
Thời điểm mấu chốt như vậy, Kiếm Si đã ngăn cản Lương Siêu giết chết Ngụy Tuấn.
“Chú Kiếm Si, chú đang làm gì vậy?” Lương Siêu giận dữ, vẻ mặt dữ tợn nhìn Kiểm Si.
“Không được giết anh ta, đợi sau khi Bắc Giang Vương chiếm được Cửu Nam tôi muốn anh ta dưỡng thương thật tốt rồi lại đấu với anh ta một trận công bằng”
“Chú đùa cái gì kì lạ vậy” Lương Siêu lại chẳng có ý định nghe lời, kh người muốn nhặt kiếm Thiên Long lên tiếp tục chuyện dang dở. Bop.
Một cái tát vang dội đập thẳng vào mặt Lương Siêu khiến hắn ta bị văng ra xa.
“Tôi đã nói là không được phép động tới anh ta.” Giọng nói của Kiếm Si lạnh như băng, Lương Siêu sợ tới mức run cả người lên, vừa rồi hắn ta đang hưng phấn, bây giờ lấy lại phản ứng rồi mới cảm nhận được sát khí nồng đậm toát ra từ phía Kiếm Si.
Đây chính là sát thần giỏi nhất Bắc Giang của hắn ta, nổi danh vô cùng tàn nhẫn, ngay cả cậu cả nhà họ Lương là hắn ta cũng dám giết, mặt của Lương Siêu ngập vẻ hoảng sợ, đột nhiên lùi về sau vài bước.
Mà Ngụy Tuấn ở bên này lại nghiến răng nghiến lợi nở một nụ cười dữ tợn: “Kiểm Si, lưng của cậu đã bị chặt đứt rồi, cho dù cậu có đấu lại với tôi đi chăng nữa thì cậu chắc cũng chẳng dám ngẩng đầu lên đầu. Một cuộc chiến này đã đủ sỉ nhục với cậu rồi, nó sẽ trở thành bóng ma tâm lý đeo bám cậu cả đời.”
Kiếm Sĩ không đáp lời lại, chỉ yên lặng hít một hơi thật sâu.
Bầu trời vẫn có tiếng sấm chớp như cũ, mưa to không ngừng trút lên cơ thể của anh ta, lạnh băng đến thấu xương.
Anh ta cũng không hề muốn như vậy, chỉ là anh ta không được quyền chọn lựa.