Lúc này, ở trong một đình ngắm cảnh bên trong sơn trang Thanh Trúc, có hai người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi đang ngồi đối diện nhau uống trà.
Một người trong đó Cổ Thiệu Sơn nhà họ Cổ, một người khác chính là Lưu Hùng nhà họ Lưu.
Nhà họ Cổ và nhà họ Lưu, giống như nhà họ Phó, đều là gia tộc lớn ở tỉnh thành của bọn họ.
vietwriter.vn
Địa vị của những gia tộc này chỉ đứng sau nhà họ Viễn, gia tộc đứng đầu ở tỉnh thành này.
Hai người này, tất cả đều có một đời kiêu hùng, bởi vì ba nhà Lưu, Phó, Cổ thường ngày có không ít công việc qua lại, cho nên chủ nhân ba nhà này, thường ngày cũng có quan hệ rất gần với nhau, cũng coi như là bạn tốt nhiều năm.
Bên trong đình ngắm cảnh có một cái bàn đá, trên bàn đá bày một cái bánh ngọt lớn, bên trên bánh ngọt có cắm rất nhiều lá cờ nhỏ hình tam giác.
Thoạt nhìn cả cái bánh ngọt có chút giống như là bàn cát dùng trong lúc đánh giặc ở thời cổ đại vậy.
Lúc này cả Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng đều nhìn chằm chằm vào cái bánh ngọt không chớp mắt, cũng không biết là rốt cuộc bọn họ đang suy nghĩ cái gì.
Phó Văn bước nhanh về phía đình ngắm cảnh ở bên này.
vietwriter.vn
Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng chào hỏi ông ta trước tiên: “Anh Văn, anh đã đến rồi.”
Trên khuôn mặt mờ mịt của Phó Văn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, chắp tay nói: “Ngại quá, đã để cho hai người anh em đợi lâu.” Sau đó Phó Văn ngồi xuống, đầu tiên là nhìn về phía cái bánh ngọt ở trước mặt. Sau khi nhìn thấy những lá cờ ký hiệu nhỏ được cằm chẳng chịt ở trên mặt bánh, cuối cùng là trái tim của Phó Văn cũng coi như được thoải mái một chút.
Chiếc bánh ngọt này, chính là bản đồ phân bố địa bàn của đủ loại sản nghiệp của cả tỉnh thành này.
Ngay từ hơn một năm trước bọn họ cũng đã chuẩn bị kế hoạch cẩn thận rồi, đến thời cơ thích hợp, ba nhà cùng kết hợp ra tay, phân chia tỉnh thành.
Đây cũng là cái kế hoạch lớn trong miệng mấy người Phó Văn vẫn luôn nhắc đến.
Tỉnh thành Tam Giang, được đặt tên là thành phố Cửu Nam, cũng được gọi là thành Cửu Nam.
Mười năm trước, thành phố Cửu Nam này vẫn luôn là một nơi hỗn loạn, các gia tộc lớn tranh đấu hàng năm, khiến thành phố luôn đắm chìm trong bầu không khí ngột ngạt.
Về sau, tỉnh thành xuất hiện nhân vật số một có tên là Viễn Trọng Chí, ông ta mang theo lực lượng mới xuất hiện lập nên nhà họ Viễn, mất hai năm để đánh bại tất cả các gia tộc trong tỉnh thành, đứng lên đỉnh của thành phố Cửu Nam.
Sau đó, Viễn Trọng Chí lại lần nữa phân chia tài nguyên, các loại sản nghiệp lại lần nữa được quy hoạch, để cho các gia tộc lớn cùng nhau phát triển.
Mà nhà họ Viễn, lại trở thành gia tộc đứng đầu tỉnh thành, được các gia tộc lớn khác cung phụng.
Viễn Trọng Chí được gọi là vua của Cửu Nam.
Sau đó, các gia tộc lớn trong tỉnh thành vui sướng hướng về phía vinh quang.
Ngay vào lúc này hơn một năm trước, người vợ yêu của Viễn Trọng Chỉ lại bất ngờ mắc bệnh hiểm nghèo.
Bắt đầu từ khi đó, Viễn Trọng Chí lập tức đặt tất cả tinh lực lên trên chuyện chữa bệnh cho Phương Anh.
Đồng thời các thuộc hạ của Viễn Trọng Chí cũng bắt đầu tìm kiếm thần y trên khắp thế giới chữa cho Phương Anh, cũng không quan tâm đến chuyện của tỉnh thành nữa.
Mà ba nhà Phó, Cổ, Lưu lại nhân cơ hội này, vào hơn một năm trước đã bắt đầu âm thầm phát triển thể lực, chiêu mộ người ở khắp nơi.
Một khi Phương Anh bệnh, vua của Cửu Nam là Viễn Trọng Chí cũng sẽ hoàn toàn nổi điên, trở thành một kẻ bỏ đi sa vào đau khổ.
Đến lúc đó, ba nhà sẽ liên hợp lại dùng sức mạnh, với thế trận như sấm chớp tiêu diệt nhà họ Viễn, nằm tỉnh thành trong tay, sau đó phân chia tài nguyên tỉnh thành.. Mà trong khoảng thời gian này, nghe nói bệnh tình của Phương Anh càng ngày càng nặng, hơn nữa việc tìm bác sĩ cũng không có kết quả.
Cho nên, mấy người Phó Văn thấy vậy, cảm thấy ngày ra tay đã cách không còn xa!
Phó Văn nhìn chiếc bánh ngọt ở trên bàn, đã sớm không thể chờ được.
“Anh Văn, nhìn sắc mặt của anh, hình như là không được khỏe lắm.”
Thấy Phó Văn vẫn nhìn chăm chăm vào chiếc bánh ngọt trên bàn, Cổ Thiệu Sơn ngồi bên cạnh hỏi.
Phó Văn khoát tay nói: “Trong nhà mới xảy ra một chút sự cổ thay đổi nhỏ, tâm trạng có bị ảnh hưởng một chút, không có gì đáng ngại.”
Lưu Hùng ngồi một bên hác lại nheo mắt lại, trong lời nói thật giống như là có ẩn ý: “Anh Văn, nghe nói Xuân Yến và Xuân Long đều đã bị giết.”
“Hơn nữa ba người cao thủ mạnh nhất trấn giữ nhà họ Phó cùng với tất cả những người ưu tú của tỉnh thành đều đã bị tiêu diệt ở thành phố Bình Minh bên kia.”
“Lòng của anh Văn đây cũng thật rộng lớn mà.”
“Việc này, ở trong lòng của anh Văn đây, cũng chỉ là một sự cố thay đổi nhỏ thôi sao?”