Khi đến, cô thấy thư ký Cao đã ở trong phòng, còn có vợ bí thư Mạnh và con trai ông ta. Ba đứa con gái của ông ta đều được gả tới thành phố Lâm rồi, đều được gả cho các mối môn đăng hộ đối cả, hơn nữa còn được gả cao.
“Kiều Vi, đến đây.” Bí thư Mạnh thấy cô thì rất vui vẻ: “Cô không sao chứ? Tiểu Lý cũng không sao, Tăng Nhạc cũng vậy. Tôi muốn đi thăm cô nhưng bọn họ không cho tôi di chuyển.”
Không những không cho ông ta di chuyển mà còn treo chân ông ta lên cao nữa kìa.
Kiều Vi kể lại tình hình lúc đó cho bí thư Mạnh nghe: “Hẳn là gia súc của nhà gần đó chưa bị nhốt vào nên đã xổng ra. Tôi cũng không rõ là ngựa hay lừa.”
Điều bí thư Mạnh quan tâm cũng giống Nghiêm Lỗi: “Bọn họ nói cô lái xe đến đây à?”
Kiều Vi giải thích: “Lúc đó chỉ còn tôi là tỉnh táo. Anh và tài xế Lý đều ngất xỉu, thư ký Hoàng thì mất máu quá nhiều. Trời tối qúa, tôi mà vào làng tìm người thì lại lạc đường, xác suất tình huống chuyển biến xấu đi sẽ càng cao hơn. Vì thế tôi đành bí quá hóa liều.”
Bí thư Mạnh cảm thấy rất hứng thú: “Cô biết lái xe à?”
Nghiêm Lỗi đứng sau lưng Kiều Vi chen vào: “Cô ấy là tay mơ thôi. Bình thường cô ấy hay ngồi xe tôi lái, nhìn nhiều nên quen. Kiều Vi, mau xin lỗi bí thư đi.”
Kiều Vi lập tức xin lỗi: “Tôi mạo hiểm quá rồi.”
Bí thư Mạnh không quan tâm: “Các đồng chí còn trẻ phải có tinh thần hiếu học và mạo hiểm. Có một vài tình huống nếu bảo thủ áp dụng cách cũ thì không được. Nếu như cô không mạo hiểm thì tôi còn sống hay không cũng khó nói. Đúng rồi, mọi người gọi người nhà Tiểu Lý tới đây, tôi muốn nói chuyện với họ.”
Gia đình tài xế Lý sợ hãi suốt một đêm.
Nếu như tài xế Lý lái xe làm người đứng đầu huyện gặp tai nạn mà chết, thì tội lỗi này quá lớn.
Tất nhiên bí thư Mạnh muốn gọi người nhà họ Lý vào để trấn an họ: “Chuyện này là ngoài ý muốn, dù là ai cũng sẽ như thế mà thôi. Mọi người đừng nghĩ nhiều.”
Nước mắt người nhà họ Lý rơi xuống.
Bí thư Mạnh lại bảo đảm với bố và vợ của thư ký Hoàng: “Chắc chắn cậu ấy sẽ không sao đâu.”
Thái độ của ông ta với người nhà thư ký Hoàng rất nhã nhặn.
Kiều Vi đứng cạnh nhìn, hơi chú ý vào vợ thư Ký Hoàng một chút.
Cô ấy khoảng bằng tuổi cô, giữa chân mày có một chút phong độ của trí thức. Kiều Vi chợt nhớ đến những lời thư ký Hoàng khen cô ấy.
Nhưng so với gương mặt thanh tú, cơ thể của cô ấy lại hơi mập. Việc sinh con liên tục thật sự quá mức có hại đối với cơ thể phụ nữ.
Sau khi sinh con cho thư ký Hoàng, họ cảm thấy quan hệ không giống như lúc trước, Kiều Vi đang tìm cơ hội thích hợp khuyên anh ta, ba đứa con rồi, đừng sinh nữa.
Đúng là không nhìn nổi.
Bí thư Mạnh cho Kiều Vi nghỉ hai ngày.
Lúc Kiều Vi rời đi đã bắt đầu có phóng viên tràn vào bệnh viện.
Cô theo Nghiêm Lỗi, thư ký Cao, dẫn Nghiêm Tương ngồi xe jeep quay về.
“Cô Kiều cũng bị dọa sợ rồi.” Thư ký Cao nói: “Cô nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Nghiêm Lỗi để thư ký Cao ngồi ghế phụ, anh và Kiều Vi ôm Nghiêm Tương ngồi phía sau.
Thư ký Cao nghiêng đầu: “Cô cũng giỏi thật, không biết lái xe mà có thể mở khóa xe chạy được.”
“Lúc người ta cực kỳ căng thẳng thì tuyến thượng thận sẽ phát ra một loại chất k.ích thích, k.ích thích năng lực của con người, ví dụ như não sẽ suy nghĩ nhanh hơn, hay tốc độ chạy bộ nhanh hơn, mọi thứ bỗng tăng cao như hít th.uốc l.ắc vậy đó.”
“Còn có một lý thuyết gọi là ‘Sức mạnh trong trận hỏa hoạn’. Có nghĩa là khi phát sinh hỏa hoạn, vì để cứu lấy những tài sản trong nhà, một người có thể tay không bê nguyên tủ quần áo lớn ra. Sau đó khi mọi thứ bình thường lại, hỏa hoạn qua rồi, người đó phát hiện mình không đủ khả năng để di chuyển một tủ quần áo lớn như vậy. Loại sức mạnh đột ngột xuất hiện đó chính là do chất k.ích thích mà tuyến thượng thận tiết ra trong cơ thể.”
“Tôi ấy à.” Kiều Vi nói: “Giờ anh mà bảo tôi lái xe thì tôi không biết đâu. Chỉ có lúc đó đầu óc trống rỗng, trong đầu lặp lại câu phải nhấn ga, phải nhấn ga, sau đó xe chạy thật. Tôi vẫn còn nhớ thư ký Hoàng hét bên tai tôi là ‘sang số, sang số’, còn lại thì tôi không nhớ gì nữa. Giống như khi qua hỏa hoạn, người kia không di chuyển nổi cái tủ quần áo lớn đó vậy.”
Thư ký Cao cảm thán: “Thần kỳ vậy sao.”
“Đúng là cô đọc nhiều sách nên biết nhiều thứ.”
Kiều Vi lại nổi tiếng.
Sau khi cô nghỉ ngơi hai ngày và quay lại chỗ làm, thường có người nhân cơ hội đến phòng làm việc hỏi cô: “Cô biết lái xe thật sao?”
Kiều Vi thuật lại lời đã chuẩn bị: “Tôi chỉ biết đạp phanh để dừng xe thôi, tôi không biết giẫm ly hợp thế nào nên vừa khóc vừa hỏi thư ký Hoàng, thư ký Hoàng bảo anh ta cũng không biết. Khó khăn lắm tôi mới khởi động xe được thì nghe anh ta bảo phải sang số. Đến bệnh viện rồi tôi thấy như đang nằm mơ vậy.”
Không biết cô đã phải nhắc lại lời thoại này bao nhiêu lần rồi, cô cảm giác mình sắp thành chị Tường Lâm đến nơi.
Cuối cùng thư ký Hoàng cũng đi làm, người khác lại hỏi anh ta.
Thư ký Hoàng nói: “Sao cô ấy biết lái xe được, lúc đó cô ấy vừa cầm tay lái vừa hỏi tôi ‘giẫm ly hợp thế nào’, tôi cũng không biết. Cô ấy vừa khởi động thì tắt ga, vừa khởi động thì tắt ga. Không biết bị tắt ga bao nhiêu lần mới khởi động được xe. Tôi còn thấy cô ấy không thèm sang số. Tôi bảo thì cô ấy mới sang số.”
Ai tò mò hỏi anh ta thì thư ký Hoàng đều trả lời như vậy.
Mọi người thấy lời thoại của cả hai khớp nhau, mới tin Kiều Vi không biết lái xe, chỉ là cô mạo hiểm thử khi quá tuyệt vọng, bí quá hóa liều, ai ngờ lại thành công thôi.
Trong huyện cũng có chuyện tài xế buýt quên rút chìa khóa, một học sinh trung học lặng lẽ lên xe lén khởi động xe rồi lái tông vào cây ven đường. Vì thế đúng là có chuyện không biết lái xe vẫn khởi động xe được.
Dù sao thì mạo hiểm như vậy cũng tốt, khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, như vậy thì người ta mới thành công được.
Cứu được bí thư một mạng.
Ai mà chẳng hâm mộ.
Quả nhiên khi bí thư Mạnh đi làm lại, gọi Kiều Vi vào văn phòng rồi nói với cô: “Đây là công hàm thuyên chuyển công tác, cô về khu chuyển hồ sơ đi, cô sẽ nhập biên chế chính thức trong huyện.”
Kiều Vi còn biết nói gì nữa.
Cô đâu thể nói: “Thật ra tôi không muốn thăng chức, tôi muốn làm việc ở trạm phát thanh tới khi về hưu.”
Không những không thể nói mà còn phải giả vờ vui vẻ, cảm ơn rối rít.
Chốn công sở cần khéo nịnh nọt, còn chốn quan trường thì phải biết dối trá.
Thư ký Hoàng thật lòng chúc mừng cô.
Sau chuyện này, bí thư Mạnh càng thân thiết với cô, còn tầng mỏng vô hình giữa quan hệ của cô và thư ký Hoàng cũng biến mất.
Anh ta hỏi cô: “Cô có bằng tốt nghiệp trung học không?”
Kiều Vi nói có.
Thư ký Hoàng nói: “Lúc cô mang hồ sơ thì cũng đem bằng tốt nghiệp trung học đến luôn nhé.”
Kiều Vi không nghĩ nhiều, cô chỉ nghĩ là hồ sơ chuyển lên chính thức cần nó thôi.
Lúc cô đến phòng hồ sơ lấy hồ sơ của mình, có ghé qua phòng làm việc cũ thăm các đồng nghiệp và lãnh đạo.
Mọi người biết chuyện đều chúc mừng cô.
Lục Mạn Mạn nét mặt rạng rỡ, nhìn là biết đang sống rất tốt.
Mới mấy ngày không gặp mà cô ấy mập lên, mặt tròn trịa hơn rồi.
Vừa nhìn là biết hạnh phúc đến mức mập lên.
Ngẫm lại cũng đúng, chồng đẹp trai, vóc người đẹp, đường sự nghiệp lại thuận lợi, công việc của mình thì nhàn nhã, vững chắc, nhà mẹ đẻ giàu có, nhà chồng thì xa xôi.
Những tháng ngày như vậy không hạnh phúc cũng khó.
“Anh ấy không cho em giặt quần áo.” Lục Mạn Mạn lén lút nói chuyện với cô: “Anh ấy bảo trong quân đội ai cũng biết đoàn trưởng Nghiêm về nhà giặt quần áo, rửa chén cho vợ, nên anh ấy muốn noi gương lãnh đạo.”
Kiều Vi vui vẻ.
Cô đến gặp thư ký Cao.
Thư ký Cao hơi bất ngờ, anh ta nói: “Lúc đó tôi đã nghĩ sớm muộn cũng sẽ có ngày hôm nay mà.”
Kiều Vi thở dài.
Thư ký Cao trách cô: “Đừng có thái độ như vậy. Làm trong huyện sẽ mệt hơn ở đây một chút, không nhàn nhã như trạm phát thanh. Nhưng rất có tiền đồ đó! Phải làm cho tốt nhé! Đừng quên nhà mẹ đẻ của cô là khu ủy đấy.”
Từ “đấy” cuối cùng còn kéo dài ra như đang dỗ dành con nít.
Có người quen trong huyện thật tốt.
Có người quen trong huyện thì nếu bí thư Mạnh có chuyện gì, cô có thể xuất hiện, móc nối tình cảm với bí thư Mạnh.
Tốt quá đi.
Kiều Vi không bị ai trong khu làm khó dễ khi thuyên chuyển, ai nấy đều chúc mừng cô.
Thậm chí cũng không có ai ganh tị cô, đều là tươi cười rạng rỡ.
Cũng may Kiều Vi không phải là người không hiểu chuyện, kiêu ngạo khi được nhiều người vây quanh. Cô đã biết được sự ấm lạnh của lòng người, không bị chút chuyện này làm quên mất bản thân mình.
Cô cầm hồ sơ và bằng tốt nghiệp trung học đến huyện.
Thư ký Hoàng cầm tờ khai của cô đưa bí thư Mạnh ký tên, sau đó đưa toàn bộ đồ đạc cho cô.
Lúc đó Kiều Vi mới biết tại sao anh ta bảo cô lấy bằng tốt nghiệp trung học.
Lương của nhân viên hành chính khác với lương của bộ đội là hai mươi bốn ngày công, bọn họ theo hệ thống ba mươi ngày công.
Trên giấy tờ cô có hai dòng: “Học lực trung học cơ sở”, “Mới làm việc”. Dòng trước thì không thay đổi, dòng sau thì đổi thành “Chuyển chính thức”. Một năm sau nó sẽ chuyển thành: “Đợi tăng lương”.
Cô là nhân viên cấp mười hai, cấp thấp nhất. Lương cũng thấp nhất, hai mươi ba tệ trên ba mươi ngày công.
Bây giờ cô đã thăng chức thành nhân viên cấp bảy, lương hai mươi lăm ngày công. Đây là cấp bậc dành cho những người “Trung cấp/Trung học phổ thông” và “Chuyển chính thức”. Giờ một tháng tiền lương của cô là ba mươi bảy tệ rưỡi.
Chẳng có ai ghét tiền nhiều cả! Vui thật đấy!
Thời tiết nhanh chóng trở lạnh, lạnh đến mức không thể mặc áo khoác len được nữa.
Kiều Vi còn chưa mở miệng, Nghiêm Lỗi đã hỏi cô trước: “Có muốn mặc áo măng-tô quân đội không?”
Kiều Vi không hề do dự nói: “Muốn ạ!”
Nghiêm Lỗi gật đầu.
Mấy năm trước anh hỏi cô, cô đều trả lời là không muốn. Giờ nhìn cô thích mặc áo xanh quân đội nên anh mới hỏi lại cô lần nữa.
Nhưng Nghiêm Lỗi không nhắc đến chuyện cô từ chối lúc trước.
Cô mặc áo măng-tô quân đội, cực kỳ ấm áp.
Tương Tương cũng có áo mới lót bằng bông. Bố dì Mạn của cậu bé mới giúp bộ đội thu hoạch các cây bông mới nên thuê thợ may trẻ tuổi có tay nghề để làm cho cậu bé.
Áo này có lớp lót bằng bông ở bên trong, bên ngoài là một lớp bảo vệ, lúc giặt đồ thì chỉ giặt phần vỏ.
Đôi giày bông mới thì gửi bà Tám làm.
Bà ta có tay nghề rất tốt, nhưng thích lừa gạt người khác để ăn lời một chút.
Kiều Vi cười híp mắt với cô: “Đã cân hết các vật liệu rồi.”
Bà Tám chép chép miệng.
Bà ta biết Kiều Vi tinh tế, nên bà ta độn rất nhiều bông cho đôi giày khỉ con, bông có tính co dãn nên bà ta không dám dùng bông cũ để thay thế bông mới.
Nghiêm Tương mang vớ len mà dì Hồ đan cho, lại mang thêm đôi giày khỉ con nhiều bông.
Cậu bé mặc quần len mẹ đan, tuy các mũi đan không đều nhau nhưng mẹ dùng len mới đan cả chứ không phải dùng sợi len cũ tái chế.
Bông mới, sợi len mới giữ nhiệt tốt, bông cũ và len cũ không thể nào so được.
Lúc ra cửa, cậu bé cầm một bình nước nóng nho nhỏ ôm trong người, cất trong yếm nhỏ dì Hồ đan cho. Cậu và mẹ, ai cũng mang theo một cái bình như vậy, nhét vào trong quần áo để làm ấm người.
Khi đến nhà trẻ, mẹ đã đổ thêm nước nóng cho cậu bé.
Mẹ không chỉ mang găng tay bông cho cậu bé, mà còn xoa kem lên mặt và tay cho cậu bé.
Bạn bè Nghiêm Tương đều bị nứt da, khô da, còn Nghiêm Tương không sao cả.
Cậu bé vốn không hề có cảm giác đau đớn khi mùa đông đến.
Con đường nối giữa huyện và khu Hạ Hà Khẩu đã sắp sửa xong. Khu Thanh Sơn cũng rất hâm mộ, nhưng vì mùa đông đến nó sẽ bị đóng băng nên không thể sửa thêm được nữa, bọn họ phải đợi qua năm mới mới có thể làm đường tiếp.
Ngày nào Kiều Vi đi xe buýt cũng thấy tiến độ sửa của đường mới. Sau khi hai huyện sáp nhập thì có cảm giác mọi thứ đều phát triển hơn.
Nếu quả thật như thế thì quá tốt rồi.
Kiều Vi thở dài.
Loáng một cái là đến tết Dương Lịch.
Có điều tết Dương Lịch không mấy quan trọng với người Trung Quốc, tết Âm Lịch mới quan trọng.
Qua tết Dương Lịch, chẳng mấy chốc là tới năm mới rồi, nhà nhà bắt đầu dự trữ đồ ăn Tết.
Có mấy người cần thăm người thân, cầm thư giới thiệu của đơn vị để mua vé xe lửa và xe khách đường dài về quê.
Lục Mạn Mạn cũng phải về quê. À, về quê của tiểu đoàn trưởng Lý.
Cũng không còn cách nào cả, cô ấy là con dâu mới, dù sao thì cũng phải về nhà gặp bố mẹ chồng và người nhà chồng.
Phải ngồi xe lửa rời xa gia đình trong ngày đông lạnh lẽo nên mẹ của Lục Mạn Mạn rất đau lòng cho con gái, như cũng hết cách, cô dâu mới phải ra mắt bố mẹ chồng thôi.
Cũng may là thời gian nghỉ phép của quân nhân không dài. Năm nay tiểu đoàn trưởng Lý xin được vì mới kết hôn.
Mẹ Lục Mạn Mạn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn để ăn trên đường, còn dặn dò con rể rất nhiều thứ.
Tiểu đoàn trưởng Lý gật đầu suốt.
Con rể Lý còn đưa vé cho bố mẹ vợ xem để mẹ vợ an tâm.
Thời đại này muốn đi xe lửa thì phải có bao nhiêu phiếu?
Đầu tiên, bạn phải mua một tấm phiếu tàu xe, sau đó nếu muốn đi xe thì bạn phải mua thêm một tờ phiếu đi xe, rồi nếu bạn là cán bộ có thể nằm giường nằm thì mua thêm một tấm phiếu giường nằm nữa.
Sau đó, nếu như bạn không tiết kiệm, không muốn nằm trên một chiếc giường không, thì lại tốn thêm sáu tệ nữa để mua phiếu đồ ngủ. Có tấm phiếu này thì sau khi lên tàu, nhân viên sẽ phục vụ chăn và gối cho bạn.
À đúng rồi, còn có một thẻ số ký hiệu số toa tàu mà bạn ngồi.
Nói chung, một lần đi tàu cần có đến tận năm tờ phiếu. Tiểu đoàn trưởng Lý và Lục Mạn Mạn đi hai người thì cần đến mười tờ phiếu.
Bố mẹ vợ thấy con rể bỏ tiền mua phiếu đồ ngủ thì hài lòng.
Nhưng Lục Mạn Mạn vẫn rất căng thẳng. Cô ấy đến nhà Kiều Vi, trốn trong phòng nói chuyện với Kiều Vi, muốn học thêm chút kinh nghiệm.
Kiều Vi nói: “Chỉ cần người ta vui vẻ với em, thì em cũng lễ phép lại với người ta. Nếu người ta thương em, thì em thương người ta y vậy. Thay vì lo lắng nhà chồng đối xử với em như thế nào thì em nên lo lắng người đàn ông của em sẽ đối xử với em thế nào. Nếu như anh ta coi trọng em, thì anh ta có thể giúp em cản mọi thứ. Nếu như anh ta không cản được, chứng tỏ anh ta không muốn cản. Em cứ nhớ cho rõ, mình là con gái rượu của chủ hợp tác xã Cung Tiêu, em không việc gì phải sợ. Đây cũng là một cơ hội rèn luyện cho em, con người không thể trước khi kết hôn khác, sau khi kết hôn thì lật mặt được. Nếu như anh ta không thương em thì về đây em ly hôn cho chị. Đây là Trung Quốc mới, tự do hôn nhân. Đừng sợ gì cả, em là con gái rượu của chủ hợp tác xã Cung Tiêu, dù có tái hôn thì vẫn có người tranh giành cưới em. Em biết có bao nhiêu người hỏi anh rể em là còn đứa em gái nào khác không hả, đúng là buồn cười chết đi được. Lão Nghiêm còn có thể đi đâu mà tìm một đứa con gái rượu của chủ hợp tác xã Cung Tiêu để giới thiệu cho họ được nữa chứ. Em có nhắc lại được những gì chị nói không?”