Mục lục
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn lại thì không nhớ rõ, tóm lại là cô được ôm thật chặt mà ngủ thiếp đi.
Đêm đó, tâm trạng Lâm Tịch Tịch lại không tốt lắm.
Đoàn trưởng Triệu vừa về đến nhà, nhìn thoáng qua rồi kéo Lâm Tịch Tịch đến góc sân, giơ cặp lồng lên hỏi: “Đây là cái gì?”
Lâm Tịch Tịch hơi giật mình. Nhưng cô ta không phải là gái mới lớn, dù sao cũng là người có tuổi, lại sống chung với nhà chồng nhiều năm, cô ta nói dối không chớp mắt: “Đây chẳng phải là cặp lồng cháu đưa cho đoàn trưởng Nghiêm hồi sáng sao? Chú ấy bảo cậu mang về à.”
Vẻ mặt cô ta thản nhiên, đoàn trưởng Triệu suýt nữa tưởng mình hiểu lầm.
Nghĩ lại thì thấy không đúng, bèn vặn hỏi: “Cháu đưa bánh cho Tiểu Nghiêm làm gì?”
“Mợ bảo ạ.” Hai mắt Lâm Tịch Tịch mở to, tỏ vẻ ngây thơ: “Mợ bảo đoàn trưởng Nghiêm đáng thương, cưới vợ về mà ngào nào cũng không làm bữa sáng, mà phải ăn ở nhà ăn. Cháu rán bánh xong, nghĩ nên đưa cho đoàn trưởng Nghiêm một ít, hàng xóm với nhau mà, không phải chú ấy và cậu là chiến hữu sao? Mợ nói quan hệ của hai người rất tốt.”
Đoàn trưởng Triệu nói: “Cháu hào phóng nhỉ.”
Không phải đoàn trưởng Triệu keo kiệt, mà là trong thời đại nguồn cung khan hiếm, muốn mua lương thực, dầu và thực phẩm phụ, ngoài phiếu ra thì còn phải có sổ thực phẩm phụ. Trong điều kiện như vậy, gia đình đông người như anh ta thực sự không thể hào phóng như vậy.
Hơn nữa, anh ta nhìn chiếc bánh được tặng vào buổi sáng, khá to, đủ để một người đàn ông trưởng thành no bụng.
Nhà chị gái anh ta vốn nghèo khó, hàng tháng anh ta phải gửi tiền về tiếp tế. Sao có thể nuôi dạy được một cô con gái hào phóng, tặng đồ cho người khác mà không chớp mắt như thế?
Nhưng Lâm Tịch Tịch quá bình tĩnh, hoàn toàn không hề có vẻ chột dạ vì đã làm sai. Ngược lại cô ta cầm cặp lồng lên, nhìn vào mắt đoàn trưởng Triệu hỏi: “Cậu, cậu kéo cháu tới đây để nói gì vậy?”
Đoàn trưởng Triệu không nói nên lời.
Nếu mình hiểu nhầm, nói lỡ lời thì cô bé biết để mặt mũi vào đâu? Lỡ như luẩn quẩn trong lòng, nhảy xuống sông thì không phải chuyện đùa đâu.
Đoàn trưởng Triệu ho khan nói: “Bớt lo chuyện bao đồng đi. Đám phụ nữ như các cháu rất thích xen vào việc của người khác. Các cháu mù quáng giúp đỡ làm vợ đoàn trưởng Nghiêm nhà người ta mất mặt, cứ như người ta là kẻ lười biếng, còn các cháu thì cần mẫn vậy.”
Lâm Tịch Tịch nói: “Có bữa sáng mà vợ của đoàn trưởng Nghiêm cũng không làm, đúng là lười biếng.”
Lâm Tịch Tịch coi thường loại phụ nữ này.
Cô ta cực kỳ ghét đàn bà có chồng mà lười, người như vậy thường tốt số, được chồng nâng niu, được mẹ chồng cung phụng, trong nhà không ai dám gây sự.
Khác với cô ta, chăm chỉ vất vả cả đời mà vẫn bị nhà chồng ghét vì xuất thân nông thôn, lại không có văn hóa.
Kiếp này cô ta nhất định phải làm vợ quan to!
Lâm Tịch Tịch muốn làm vợ quan, muốn đến mức đỏ mắt. Chờ cô ta làm vợ quan rồi, nhất định phải ngồi xe con đến trước mặt gia đình đám người chà đạp cô ta mà khoe khoang, làm chói mù mắt bọn họ.
Phì!
Buổi tối đoàn trưởng Triệu nằm trên giường tâm sự với vợ: “Đừng có nói chuyện không đâu với Tịch Tịch. Một cô bé ngoan mà cứ như phụ nữ trung niên vậy.”
Chị Dương giơ chân đá anh ta: “Phụ nữ trung niên cái gì? Phụ nữ trung niên thì sao? Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, lãnh đạo nói đó! Sao, anh coi thường phụ nữ à! Dám không nghe lời của lãnh đạo à!”
Quân Tử và bé Năm đều ngủ cùng giường với họ, hai đứa bé thầm thì nói cười.
Đội trưởng Triệu cau mày: “Ngủ mau! Ai không ngủ chờ bị bố đánh đi.”
Hai đứa bé lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Quân Tử còn làm bộ ngáy, diễn như thật.
Chị Dương lại vỗ về hai đứa nhỏ, dỗ chúng ngủ.
Sau khi hai đứa trẻ ngủ say, chị ta mới hỏi chồng: “Em nói gì với Tịch Tịch mà để anh nói em?”
Đội trưởng Triệu nói: “Chuyện nhà Tiểu Nghiêm ấy, đừng nói lung tung.”
Anh ta nói chuyện Lâm Tịch Tịch tặng bánh cho Nghiêm Lỗi.
Chị Dương đánh vào tay anh ta: “Cái này trách em được à? Bảo sao sáng nay lại thiếu bánh ăn. Phải rồi, từ đầu Tịch Tịch còn muốn múc thêm một bát bột mì!”
Chị Dương nghĩ lại.
“Con gái lớn không giữ được, cháu gái anh tương tư người ta là lỗi của em à?”
“Anh nên quản cháu gái anh cho tốt đi, Nghiêm Lỗi có vợ rồi đấy.”
Đội trưởng Triệu không dám chắc chắn: “Ban đầu anh cũng nghĩ vậy, nhưng có vẻ không giống lắm. Anh nói chuyện này với Tịch Tịch, Tịch Tịch không hề ngại ngùng, thực sự không giống. Em nói xem, nếu con bé thích Tiểu Nghiêm thì sao nó lại không xấu hổ? Một cô bé mười bảy, mười tám tuổi không thể giả vờ như vậy được. Vẫn là do chúng ta nghĩ nhiều.”
Người làm cậu đã nói như vậy, người làm mợ cũng không thể cưỡng ép đổ oan cho cháu gái chồng được. Sao một cô gái trẻ có thể chịu được việc bị hắt nước bẩn vào người. Mấy chuyện nhảy sông, nhảy giếng, uống thuốc trừ sâu không phải hiếm.
Chị Dương chỉ có thể nói: “Cũng đúng.”
Cả hai đều không nói gì, căn phòng yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng thở của hai đứa nhỏ.
Nhưng đoàn trưởng Triệu và chị Dương đều mở to mắt.
Miệng nói là một chuyện, còn trong lòng cảm nhận thế nào lại là chuyện khác.
Một lúc sau, chị Dương khẽ nói: “Anh ở trong quân thì xem kỹ vào, mau chọn cho Tịch Tịch một người thích hợp đi.”
“Ừm.”
“Tìm người đẹp trai tí. Mấy cô gái trẻ ai cũng thích người đẹp trai.”
“Đẹp cũng không ăn được… Ối, đừng véo anh, shhh! Anh biết rồi, biết rồi.”

Chị Dương buông tay ra, mắng anh ta: “Anh cẩn thận vào. Để một đứa cháu gái lớn như vậy trong nhà, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, em chẳng cách nào ăn nói với chị cả được đâu.”
“Anh biết, anh biết.” Đoàn trưởng Triệu đồng ý: “Anh sẽ xem xét kỹ càng.”
Sáng hôm sau, Kiều Vi tỉnh dậy. Cô muốn trở người nhưng không được, vì có một cánh tay đang ôm chặt eo cô.
Cô vừa muốn ngồi dậy thì cánh tay kia bỗng nhiên siết chặt, ôm lấy cô.
Nụ hôn của người đàn ông rơi xuống vai Kiều Vi.
Cô mơ hồ vỗ vỗ vào eo: “Hôm nay anh không ăn sáng sao…”
“Không sao, anh đến nhà ăn doanh trại ăn. Em và con đến nhà ăn đại viện ăn đi.” Giọng điệu Nghiêm Lỗi không mấy bận tâm.
Kiều Vi hừ một tiếng, đang định nhắm mắt ngủ tiếp thì chợt tỉnh táo lại, vỗ vào tay anh: “Buông em ra! Em phải đi thay giấy, nếu không ga trải giường sẽ bị dính máu mất!”
Cô có thể chấp nhận bồn cầu ngồi xổm, nhưng cô thật sự không chịu nổi việc không có sản phẩm dành cho phụ nữ.
Ở đây không có băng vệ sinh!
Sản phẩm trong kỳ kinh nguyệt của phụ nữ thời đại này chỉ là một mảnh giấy hình chữ nhật giống như giấy vệ sinh, có màu hồng. Sở dĩ Kiều Vi ngủ không ngon giấc là vì đêm qua cô thức dậy hai lần. Cô biết đã đến lúc phải đi thay giấy nên đành phải rời giường. Giấc ngủ của cô bị ngắt quãng, nên sáng nay Kiều Vi không thức dậy nổi.
Kiều Vi đứng dậy thay quần áo, lúc quay người lại nhìn thấy trên giường có vật gì đó: “Hả? Đây là…”
Cô tự hỏi thứ kia là gì.
Ghi nhớ các chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống vốn là bản năng của con người, có thể xem đây là ký ức của cơ thể, con người không cần thiết phải ghi nhớ lại tỉ mỉ. Vì vậy, để kích hoạt ký ức về các chi tiết này không hề dễ dàng, quá trình cũng chậm hơn việc kích hoạt ký ức về các sự kiện lớn rất nhiều.
May là Kiều Vi đã kích hoạt ký ức kịp thời. Trên giường trải một tấm đệm lót nhỏ, chuyên dùng để lót khi phụ nữ đến kỳ hàng tháng tránh dây bẩn lên ga trải trường. Ga bị bẩn không phải chuyện lớn, nhưng nếu tấm đệm dày bên dưới cũng bị bẩn thì việc giặt giũ sẽ rất khó khăn. Còn tấm đệm lót này lấy ra và giặt sạch khá dễ.
“Thảo nào đêm qua mình cứ bảo với anh ấy là có gì đó hơi lạ.” Kiều Vi lẩm bẩm.
Đêm qua cô không bật đèn phòng ngủ mà bật đèn trong phòng sách để thay giấy, sau khi xử lý xong, Kiều Vi tắt đèn trước rồi mới trở vào phòng ngủ. Lần mò trong bóng đêm, cô thật sự cảm thấy có thứ gì đó trên giường.
Nhưng quan trọng là thứ đó không phải do Kiều Vi để lên. Hôm qua cô trải giường, trên giường chỉ có một tấm chiếu thôi.
“Anh đặt lên cho em.” Nghiêm Lỗi ngồi dậy tìm quần áo.
Hai ngày nay anh đều mặc áo ba lỗ đi ngủ. Đêm qua Nghiêm Lỗi bị Kiều Vi c.ởi sạch, anh chỉ có thể khỏa thân đi ngủ. Lúc này khi Nghiêm Lỗi đứng dậy, cơ bắp rắn chắc hiện rõ trước mắt.
Ánh mắt Kiều Vi đảo quanh vòng eo thon gọn săn chắc của người đàn ông. Cô mặc quần áo, nghiêng người hôn một cái thật nhanh lên má anh: “Cảm ơn anh nhé.”
Hôn xong, Kiều Vi cảm tưởng mặt mình nóng bừng, cho nên cô vội vàng bước ra ngoài.
Nghiêm Lỗi chống tay lên giường, cả người ngửa ra sau, nhìn theo Kiều Vi đến khi bóng dáng cô biến mất.
Anh có cảm giác chuyện đêm qua không khác gì một giấc mơ.
Chưa từng trải qua thể nghiệm nào giống như vậy. Có thể nói từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên.
Thân là con cả, Nghiêm Lỗi đã trải qua cảnh nghèo đói. Sau đó anh ra chiến trường, vác đại bác và cũng bị thương, khi đó anh có thể đánh giặc bằng lưỡi lê. Vậy mà đêm qua Nghiêm Lỗi lại nóng nảy mất khống chế, không khác gì một thằng nhóc chưa lớn…
Nhưng… đối phương là vợ anh, dù có mất khống chế thì sao chứ?
Nghiêm Lỗi xoa mặt mỉm cười rồi rời giường.
Anh mở cửa bước ra sân, tâm trạng bỗng trở nên sảng khoái, tươi sáng không khác gì ánh nắng ban mai.
Kiều Vi lại không được thoải mái như thế. Trải nghiệm dùng giấy hồng thật kinh khủng. Cô xếp chồng giấy lót lên thật dày, nhưng vẫn cực kỳ khó chịu.
Thật là bực bội.
Nghiêm Lỗi rửa mặt xong, lau khô nước trên mặt, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Đau bụng à?”
Nữ quân nhân cũng có ngày nghỉ lễ như nữ công nhân. Đúng thế, sở dĩ gọi kỳ kinh nguyệt là nghỉ lễ là vì khi nữ quân nhân đến kỳ, họ sẽ được hưởng ba ngày nghỉ phép, loại nghỉ phép này được gọi là nghỉ lễ.
Trong quân đội cũng có nữ quân nhân, khi họ đến kỳ cũng sẽ đau bụng. Khi xin phép nghỉ mặt mày đều tái nhợt, Nghiêm Lỗi làm lãnh đạo nên tất nhiên biết chuyện này.
“Không phải.” Kiều Vi thở dài. “Chỉ là không thoải mái thôi.”
Không phải Nghiêm Lỗi chưa từng nghe qua kỳ kinh nguyệt cũng như giấy lót. Mang mấy cái đó trên người thì làm sao thoải mái được. Nhưng anh cũng bó tay, chỉ có thể an ủi: “Nếu khó chịu thì em vào phòng nằm đi.”
Nghĩ ngợi rồi bổ sung: “Hôm nay em đừng nấu cơm, cứ đi ra nhà ăn ăn đi. Cơm tối cũng không cần nấu, anh sẽ lấy cơm ở nhà ăn rồi mang về.”
Kiều Vi đang bị bà dì hành hạ, tất nhiên không muốn làm những việc này. Nếu ở thế giới trước, chỉ cần gọi cơm hàng là xong. Ở đây không thể đặt cơm, nhưng còn may là có nhà ăn.
Cô vui vẻ đồng ý: “Được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK