Nghiêm Tương hiểu ý mẹ, chào hỏi mọi người: “Chào các chú, dì, bác ạ.”
Nhưng khi cậu bé quay đầu nhìn Kiều Vi, lời muốn nói ngập tràn trong đôi mắt sáng ngời.
Kiều Vi tò mò: “Sao thế, con có gì muốn nói với mẹ à?”
Cuối cùng Nghiêm Tương đã được cho phép, cậu bé kích động đến mức hai má đỏ bừng: “Mẹ! Nơi này có sách! Nơi này có sách! Mỗi quyển sách đều nằm trong danh mục!”
Nơi này khác hẳn với phòng đọc sách khu chính phủ! Phòng sách ở thị trấn nhỏ kia phải nhờ đồng chí nhỏ Nghiêm Tương vất vả thu dọn phân loại mỗi ngày!
Nghiêm Tương làm gì cũng theo thứ tự.
Ngay cả vắt khăn mặt cũng phải vắt theo thứ tự từ bên này sang bên kia, không giống vài người cầm một đống dùng sức vắt.
Rõ ràng Nghiêm Tương kế thừa tính cách trật tự của Nghiêm Lỗi.
Cậu bé có thể nhìn ra quy luật của các con số, cũng có thể nhìn ra trong những quyển sách lớn nhỏ trước mắt có quyển sách đặt sai danh mục.
Trước kia cậu bé tưởng rằng thư viện giống với phòng đọc sách, không ngờ rằng nơi này được quản lý tốt như vậy.
Vừa rồi cậu bé đi dạo một vòng trong thư viện, những quyển sách được trưng bày trật tự khiến cho cậu bé cảm thấy rất dễ chịu.
Cậu bé muốn nói cho mẹ biết chuyện này!
Nơi này quá tuyệt!
Bầu không khí chợt trở nên yên tĩnh.
Bầu không khí căng thẳng, run rẩy khi đối mặt với lãnh đạo tan biến. Nhân viên thư viện đột nhiên cảm thấy rất tò mò và nhiệt tình với người mới.
“Ôi trời, biết chữ thật à!”
“Còn biết phân loại nữa!”
“Nghiêm Tương phải không? Nghiêm Tương, cháu biết thư tịch không?”
“Cháu biết cách phân loại sách báo không?”
Trịnh Ngải đẩy mắt kính thật dày, phổ cập kiến thức cho lãnh đạo ngoài ngành mới đến: “Bây giờ thư viện chúng ta đang thực hiện phân loại theo bản dự thảo năm sáu mươi ba.”
Kiều Vi không ngờ cô phải dựa vào Nghiêm Tương để hòa hợp với hoàn cảnh mới.
Mấy người làm việc chân chính trong thư viện biết giám đốc mới có gốc gác. Nói đến giám đốc mới, không nhắc đến chồng cô ấy là ai, cũng không nói đến chuyện cô ấy được chủ nhiệm đương nhiệm của ủy ban Cách mạng đích thân sắp xếp. Chỉ nhắc đến những bài báo trước kia cô phát biểu, bọn họ đã xem qua hết.
Cô viết văn rất tốt, nắm được lòng người, có thể kích động tâm trạng của mọi người.
Cũng biết về chính trị.
Tóm lại lần đầu mọi người gặp mặt đều suy nghĩ và tự phác thảo ra hình tượng một người phụ nữ mưu mô, xấu xa, có thủ đoạn, là người hung hăng.
Đương nhiên một người như thế đến đây sẽ giày vò để lập uy với bọn họ.
Lãnh đạo mới đều như thế.
Ai ngờ cô khác hẳn suy nghĩ của bọn họ.
Trịnh Ngải là người làm việc chủ chốt, mọi người đẩy anh ấy ra để tiến hành công tác giao tiếp với Kiều Vi.
Kiều Vi nói: “Vì sao giám đốc trước bị xử tội công khai thế?”
Chắc chắn chỉ có lãnh đạo tiền nhiệm mới có thể sắp xếp công việc gọn gàng, rõ ràng như thế.
Trịnh Ngải thở dài: “Vì ông ấy khăng khăng nói văn hóa truyền thống không phải hoàn toàn cặn bã.”
Hơn nữa, ông ấy lại nói trong cuộc họp ở cục văn hóa, lần này đã chọc phải tổ ong vò vẽ.
Kiều Vi hiểu.
Cô thở dài một hơi.
Cô vừa thở dài, lúc này Trịnh Ngải đã xem cô như người một nhà: “Cô hiểu! Đúng không, đúng không!”
Người có cách hành văn như thế nhất định là người yêu sách!
Cô hiểu.
Cảm giác như mọt sách, Kiều Vi bất đắc dĩ hỏi: “Anh không muốn bị tố chứ?”
Trịnh Ngải vội lắc đầu như trống bỏi.
Kiều Vi nói: “Vậy thì ngậm miệng lại, đừng nói lung tung.”
Trịnh Ngải gật đầu giống như gà mổ thóc.
Kiều Vi dàn xếp lại mọi việc trong thư viện.
Trong huyện có ba trường tiểu học, hai trường cấp hai. Cô chọn trường tiểu học số Hai gần thư viện nhất, tự mình đi gặp hiệu trưởng một chuyến.
Cô vừa nói tên, hiệu trưởng đã nhận ra cô, bắt tay cô nói: “Chào mừng, chào mừng, con giám đốc Kiều chọn trường tiểu học số Hai của chúng tôi là vinh hạnh của chúng tôi.”
Thái độ của mọi người khác hẳn lúc trước.
Lúc trước Kiều Vi làm việc ở văn phòng ủy ban huyện, đi theo Bí thư Mạnh tiếp xúc với rất nhiều người, cô có thể được chia sẻ quyền lực của Bí thư Mạnh. Nhưng cho dù như thế, thái độ của mọi người khi đó cũng không giống bây giờ.
Mặc dù có lấy lòng nhưng cũng vì lợi ích, không hề e ngại, không hoảng sợ.
Nhưng bây giờ mọi người lại trở nên cẩn thận, ánh mắt bất an.
Trong mắt hiệu trưởng, những người lên chức trong thời kỳ này đều không thể đắc tội.
Kiều Vi và hiệu trưởng trò chuyện một lúc mới khiến hiệu trưởng bình tĩnh lại.
Kiều Vi nói: “Tiểu học vẫn ổn chứ, dù sao còn nhỏ.”
Hiệu trưởng thở dài nói: “Đúng thế, bên trung học… Haiz, không nhắc đến nữa.”
Kiều Vi cũng thở dài.
“Tôi không hi vọng thằng bé có thể học được gì trong trường.” Cô nói: “Dù sao cũng không thể bồi dưỡng người nối nghiệp cho tư bản chủ nghĩa. tôi chỉ hi vọng thằng bé ở trường kết bạn với nhiều người, có thể học cách đối nhân xử thế.”
Cứ như vậy, cô sắp xếp cho Nghiêm Tương vào học trường tiểu học số Hai ở gần thư viện.
Người bố yêu thương con chuẩn bị cho Nghiêm Tương một chiếc cặp quân đội mới tinh.
Anh còn gắn một ngôi sao năm cánh lên cho thằng bé.
Nhưng anh vẫn cảm thấy Nghiêm Tương còn nhỏ, vì cậu bé chưa đến sáu tuổi. Đa phần bọn trẻ học tiểu học lúc sáu, bảy tuổi, cũng có đứa bé tám tuổi mới vào học. Hơn nữa, lại có đứa bé không biết đọc bị lưu ban, tuổi tác của những đứa bé trong lớp có thể cách biệt rất lớn.
“Nên tăng cường huấn luyện con.” Nghiêm Lỗi nói.
Kiều Vi: “…”
Từ khi Anh Tử mạnh mẽ đánh lui đám nhóc lưu manh, Nghiêm Lỗi cảm thấy nên tiến hành huấn luyện Nghiêm Tương.
Nghiêm Tương cũng rất muốn học.
Cậu bé nghe bố nói “Tăng cường”, ánh mắt cậu bé sáng lên.
Một người muốn dạy, một người muốn học, làm mẹ chỉ có thể ngồi xếp bằng trên giường trúc vừa ăn dưa vừa xem.
Tháng chín khai giảng, Nghiêm Tương cầm cặp quân đội đi học.
Bời vì trung ương kêu gọi giảm tải nên bây giờ trường học không có kỳ thi cũng không có bài tập về nhà. Mỗi ngày chỉ đi học buổi sáng, buổi chiều học kỹ thuật và nông nghiệp.
Nhưng lớp một còn quá nhỏ, không làm được gì còn sợ bọn nhỏ bị thương nên buổi chiều lớp một được nghỉ học.
Buổi trưa mỗi ngày Kiều Vi sẽ đi đón Nghiêm Tương tan học.
Cô hỏi Nghiêm Tương: “Trường học thế nào?”
Nghiêm Tương nói: “Rất vui, lúc nghỉ giữa giờ con và bạn học đi đá bóng vui lắm.”
Danh Sách Chương: