Mục lục
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Vi ngẩng đầu: “Anh còn nhớ à?”
Mạnh Tác Nghĩa cười ha ha: “Sao quên được.”
Cả đời này ông ta sẽ không quên cô đã cứng rắn không chịu hùa theo Quan Đồ Vĩ.
Cô còn trẻ như thế lại gan dạ như vậy.
Lúc ai cũng rạch rõ ranh giới với ông ta, chỉ có cô dám lộ liễu đi thăm, chỉ sợ ông ta bị những người kia gi.ết ch.ết.
Cô vẫn luôn gan dạ.
Bầu không khí thoải mái.
“Thật ra tôi muốn cho cô làm phó chủ nhiệm đầu tiên của tôi.” Ông ta nói: “Nhưng tôi biết cô sẽ không đồng ý.”
Kiều Vi gật đầu: “Anh hiểu tôi rất rõ.”
Lúc này ai cũng chia ra nhiều phe phái, ai cũng có đường lối chính trị khác biệt, lựa chọn cũng khác biết.
Ông ta biết rõ Kiều Vi lựa chọn né tránh phong trào lớn này.
Nếu như cô có dã tâm, muốn gây sóng gió, dựa vào đầu óc và mánh khóe của cô, lại dựa vào quân đội, chưa chắc Hoàng Tăng Nhạc có thể độc tài.
Hoặc là lui một bước, cô không có dã tâm lớn như thế, nhưng nếu muốn làm Phó chủ nhiệm đầu tiên của Bác Thành thì cô có thể làm dưới thời Hoàng Tăng Nhạc.
Cô không chỉ có bản lĩnh mà ai cũng biết, cô sẽ không đi đâm sau lưng kẻ khác, có lẽ cô là một người có thể tin tưởng hoàn toàn.
Ai cũng muốn có đồng đội giống như cô.
Đương nhiên Hoàng Tăng Nhạc sẵn lòng trói buộc với cô, nhận được sự trợ giúp của cô.
Nhưng cô không giành quyền lực, cô tránh ở thư viện vui vẻ mỗi ngày.
Cô thế này có thể được gọi là phái tự do.
Đương nhiên, lúc này không ai thuộc phái tự do cũng nhận mình là phái tự do.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy cô ấy/anh ấy, mỗi người nổi tiếng trong một tổ chức cách mạng và đoàn thể sẽ biết rằng, cô ấy/anh ấy thuộc trường phái tự do.
Kiều Vi chính là đại diện của phái tự do.
Lúc Mạnh Tác Nghĩa ở sân sau của Cục vệ sinh vẫn thường ngóng trông cô đến, không chỉ vì cô sẽ mang thức ăn và thuốc, còn vì cô là ánh nắng hiếm hoi trong đêm tối tăm.
Lúc nhìn thấy Kiều Vi, ông ta mới nhớ ra được: thì ra người bình thường sống như thế.
Mạnh Tác Nghĩa gật đầu: “Tôi hiểu cô nên chỉ cho cô chức vụ Phó chủ nhiệm. Dù sao cô đừng làm việc ở thư viện nữa, hãy sớm tích lũy lý lịch của mình.
Dù sao xưa nay làm viên chức ở Trung Quốc đều chú trọng về thâm niên.
Nhưng đó là đường làm quan chức và quan trường bình thường.
Kiều Vi chăm chú nhìn ông ta: “Hừm… Chủ nhiệm, anh có tin tức gì à?”
Mạnh Tác Nghĩa khẽ gõ mặt bàn: “Phong trào, phong trào gì chứ? Nếu nó là phong trào thì có bắt đầu phải có kết thúc. Cho dù bây giờ còn sục sôi, sớm muộn gì nó cũng kết thúc.”
Cho nên ông ta gọi Kiều Vi vào chính phủ.
Cô không muốn tham gia cũng không sao, từ từ ở đây làm dày thêm lý lịch. Chờ khi phong trào này kết thúc, mọi thứ trở lại bình thường, cô sẽ có lý lịch để trở thành quan chức.
Mạnh Tác Nghĩa đối xử với Kiều Vi không tệ.
Thật ra ông ta hi vọng Kiều Vi có thể làm quản lý phòng tuyên truyền của ông ta, nhưng cô không muốn ở nơi đầu sóng ngọn gió này, ông ta cũng không ép.
Ông ta để cô làm chức vị nhàn tản trong chính phủ.
Kiều Vi không lãng phí cơ hội gặp gỡ này, cô đến xin vị trí giám đốc thư viện cho Trịnh Ngải.
Thư viện là thế giới nhỏ của Nghiêm Tương, Kiều Vi cũng xem như vườn hoa của mình, không muốn để người khác chấm m.út trong đó.
Vậy mà Mạnh Tác Nghĩa lại biết Trịnh Ngải.
Kiều Vi kinh ngạc.
“Ông Tiêu nhắc đến.”Ông ta nói: “Trong thư viện của bọn họ chỉ có mấy người, ngày nào ông ta cũng nhắc đến.
Bỗng nhiên ông ta nói: “Vi Vi, cô biết không, ông Tiêu do tôi đưa lên, tự ông ta thì sẽ với không tới.”
Trong phút chốc bầu không khí trở nên tịch mịch.
Lúc đó nói nữa sẽ càng u ám hơn, cho nên trong lòng biết rõ, ngầm hiểu lẫn nhau, một người không hỏi, một người không nói.
Bây giờ đã qua rồi có thể nói được.
Sau khi Mạnh Tác Nghĩa nói cho Kiều Vi biết, ông ta cảm thấy nhẹ nhõm.
Có vài lời dù sao cũng phải có người nói, không phải ai cũng xứng nghe ông ta nói.
Chỉ có thể là người đặc biệt.
Ông ta từng đi lính, thân thể cường tráng, là người mạnh mẽ.
Mấy năm đó, những người không leo lên được đều tìm ông ta giúp đỡ.
Ông ta nói: “Tôi rất biết nâng đỡ người khác.”
Kiều Vi nghĩ đến cây trên đường nhỏ.
Là tự tay ông ta làm sao?
Không đáng như thế.
Ai biết được.
Chẳng qua chỉ nói thế thôi.
Dường như Mạnh Tác Nghĩa biết suy nghĩ của cô, ông ta chỉ cười cười.
Bọn họ đều không nhắc đến tên người kia.
Chuyện đã qua, thể xác phân hủy, cuối cùng sẽ bị chôn vùi trong ký ức của mọi người.
Tro cốt cũng không còn.
Bỗng nhiên Kiều Vi xoa ngực nôn khan.
Có thể do suy nghĩ nặng nề trong đầu, cũng có thể vì mùi chân thối và mùi khói thuốc trong phòng chưa tản hết.
Nhưng thời điểm này thì không nên, sao lại vào lúc này, đang nói đến chuyện đó. Cô khó khăn kìm nén buồn nôn, muốn giải thích với Mạnh Tác Nghĩa, nhưng mở miệng ra lại nôn khan một lúc.
“Ôi.” Mạnh Tác Nghĩa đứng lên cách bàn đưa tay quạt gió cho cô: “Cô không sao chứ?”
“Không sao…” Kiều Vi muốn giải thích: “Tôi ở thư viện đã lâu rồi không ngửi mùi khói…”
Thư viện là nơi phòng cháy trọng điểm, cấm thuốc lá toàn diện, có thể nói xuôi được.
Nhưng Mạnh Tác Nghĩa lại chống nạnh nhìn cô, cảm thấy kỳ lạ.
“Vi Vi, cô…” Ông ta hỏi: “Có phải đã có rồi không?”
Kiều Vi chớp mắt.
Cô sao thế? Mạnh Tác Nghĩa cảm thấy buồn cười: “Tôi nhớ hình như con của cô tám, chín tuổi rồi? Hay mười tuổi? Sao cô còn ngây ngốc như thế?”
Rõ ràng là người từng sinh con sao lại ngây ngốc như cô gái chưa sinh con thế.
Ngay cả ông ta là đàn ông còn nhìn ra cô mang thai, vậy mà cô ấy lại không phản ứng kịp.
Kiều Vi ngẩn người.
Lần nào cô và Nghiêm Lỗi cũng… À không, có một lần, có một lần không dùng.
Kiều Vi nhớ lại.
Chính vì Hoàng Tăng Nhạc chết nên cảm xúc của cô không ổn định, đêm đó cô muốn nói hết mọi chuyện.
Nghiêm Lỗi không cho cô nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK