Mục lục
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không có một thứ gì đáng giá để mua.
Hơn nữa theo quy định ở quê, sau khi xem mắt nếu đàn ông mua đồ cho phụ nữ như quần áo gì đó, nếu bên nữ chấp nhận thì chính là xác định quan hệ.
Lâm Tịch Tịch không muốn xác định quan hệ với Tiểu Trương.
Đi dạo một lúc lại nhìn thấy Kiều Vi, Tiểu Trương chủ động tiến lên chào hỏi.
Lâm Tịch Tịch đi theo sau.
Cô ta nhìn qua, chưa kịp nói gì Tiểu Trương đã nói thay: “Ôi, chị dâu mua được những gì rồi? ”
Đồ trong sọt trúc càng nhiều càng nặng nên đổi sang Nghiêm Lỗi cõng. Kiều Vi vẫn xách giỏ trúc cũng sắp đầy của mình.
Kiều Vi cười xán lạn: “Thấy gì mua đó. Đều là những thứ thiết thực.”
Nói không sai, đồ bán ở chợ đều là đồ thiết thực. Nhưng có rất nhiều thứ Kiều Vi mua không phải vì nó thực dụng mà vì bản thân nó mang hương vị đồng quê.
Nên… mua về chơi.
Tiểu Trương gật đầu: “Đều là đồ dùng thích hợp.”
Lâm Tịch Tịch sau lưng Tiểu Trương trợn mắt.
Kiều Vi nhìn thấy, nhịn cười hỏi: “Tiểu Lâm không mua gì à. Không mang tiền sao? Dì cho mượn nhé.”
Những lời này chói tai đến mức mắt Lâm Tịch Tịch trợn càng to.
Tiểu Trương cười tươi như hoa vội vàng xua tay: “Không cần, chị dâu, không cần. Tôi có mang tiền.”
Kiều Vi bỗng nhiên tỉnh ngộ: “À, à.”
Hai người họ, người gọi chị dâu người xưng dì cực kỳ tự nhiên.
Lâm Tịch Tịch tức muốn chết, hai người này nói chuyện như thể cô ta và Trương Quốc Cường đang yêu đương vậy.
Không ai nói rõ ra nhưng cô ta lại muốn giải thích rõ ràng, như thể có gì đó vậy.
Cô ta tức đến mức chỉ có thể âm thầm nghiến răng.
Đột nhiên một cái mũ rơm từ trên trời rơi xuống đầu Kiều Vi, che khuất tầm mắt cô.
Kiều Vi ai da một tiếng, nâng vành mũ lên để lộ ra đôi mắt cười cong cong.
Nghiêm Lỗi hỏi: “Một cái đủ chưa?”
“Đủ rồi, đủ rồi.”
Nghiêm Lỗi chào Tiểu Trương và Tiểu Lâm: “Cũng đến đây đi dạo à?”
Thảo nào vừa rồi không nhìn thấy anh, hóa ra là đi mua mũ rơm cho Kiều Vi.
Đến lúc này Lâm Tịch Tịch mới hô lên: “Đoàn trưởng Nghiêm.”
Cô ta đánh giá trên dưới, đột nhiên thất vọng.
Tối hôm qua Nghiêm Lỗi giáo huấn cô ta một trận đã khiến cô ta khó chịu với anh. Tại sao à, mấy bà cô trung niên thích cậy già lên mặt chỉ trỏ quản đủ thứ với người trẻ tuổi, nên cô ta không chịu nổi việc bị người khác quản giáo, mới tức giận vô cớ như vậy.
Nhưng dù sao thứ Lâm Tịch Tịch quan tâm không phải là Nghiêm Lỗi, mà là tương lai và sự giàu sang của anh. Vì điều này, chỉ có thể nén giận.
Nhưng bây giờ Nghiêm Lỗi cõng một cái sọt trúc trên lưng, bên trong đựng rất nhiều đồ bằng đất.
Đợi đã, cô ta nhìn thấy gì kia?
Lâm Tịch Tịch không nhịn được hỏi: “Đoàn trưởng Nghiêm, chú, chú mua giày rơm làm gì?”
Làm gì? Anh cũng không biết phải làm gì. Theo ý Kiều Vi thì không định dùng để đi mà là treo lên ngắm?
Có thể là do suy nghĩ của giai cấp tiểu tư sản gây chuyện.
“Tất nhiên để đi.” Nghiêm Lỗi thản nhiên nói: “Không thì còn để làm gì, chẵng lẽ lấy về treo lên ngắm.”
Kiều Vi vội vàng quay mặt đi sợ mình không nhịn được cười.
Vẻ mặt Lâm Tịch Tịch kỳ quái.
Nghiêm Lỗi liếc cô ta: “Cô chưa từng đi hả? Cô còn nhỏ, cuộc sống khá tốt. Khi tôi còn nhỏ, mùa hè đều đi giày rơm.”
Lâm Tịch Tịch nói: “Chú đã là đoàn trưởng rồi…”
“Đoàn trưởng thì sao? Cho dù có là Thủ trưởng cũng không thể quên cội nguồn của mình.” Nghiêm Lỗi nói thẳng mặt.
Lâm Tịch Tịch bị anh dạy đến mức không muốn nói nữa. Khi hai ông bố gặp nhau chắc chắn có một người bị thiệt.
Tiểu Trương nói: “Hai người đi dạo tiếp đi, chúng tôi qua bên kia xem một chút.”
Cậu ta dẫn Lâm Tịch Tịch đi.
Vẻ mặt Kiều Vi cũng rất kỳ lạ.
Nghiêm Lỗi quay đầu nhìn thấy hỏi: “Sao đấy?”
Kiều Vi nói: “Không sao.”
Lại kéo anh: “Đi thôi, xem bên kia còn bán cái gì nữa.”
Nghiêm Lỗi: “…”
Đến lúc về nhà, hai vợ chồng một người cõng sọt xách giỏ và túi lưới, một người dắt con thắng lợi trở về.
Ba người mỗi người ngậm một cây kem.
Kem đậu đỏ ba xu một cây, vừa ngon vừa giải nhiệt.
Về đến nhà mở cửa ra, liếc mắt là thấy ghế nằm, giường trúc của cô đều ở đó khiến cô mừng rỡ.
Cô để đồ xuống, rửa tay rồi đi tới sửa lại vị trí của hai chiếc ghế nằm, lại để giường trúc dựa vào tường cạnh ghế nằm dưới mái hiên.
“Đặt ở đây à?” Nghiêm Lỗi hỏi: “Muốn ngủ ở đây?”
Trong mắt Nghiêm Lỗi tràn đầy lo lắng.
Không phải cô sợ nóng nên buổi tối muốn ngủ bên ngoài chứ? Nếu biết sớm thì đã mua hai chiếc giường rồi ghép lại với nhau. Chỉ mua một chiếc giường không đủ hai người nằm, không thể ôm cô được.
Bây giờ quay lại chợ mua còn kịp không? Nhưng hình như người của thôn Tứ Bình chỉ mang một chiếc giường đi bán…
Đã quen với việc ôm cô ngủ mỗi đêm, bỗng nhiên vợ chồng lại phải phân giường, đoàn trưởng Nghiêm không chịu nổi cú sốc tâm lý này.
Sự tủi thân hiện lên trong mắt anh cùng với lời buộc tội.

“Không phải để ngủ à. Hử? Dùng để ngủ trưa cũng được đấy chứ?” Cô vui vẻ: “Tốt lắm, một đồ vật hai công dụng.”
Nghe được “không dùng để ngủ” Sự tủi thân ủ rũ của Nghiêm Lỗi bị quét sạch! Anh vui vẻ trở lại hỏi: “Không ngủ à? Vậy dùng làm gì?”
“Thì dùng để ngồi đó. Giống… giống một cái, ừm, ghế dài.” Cô muốn nói là ghế sofa lại sợ Nghiêm Lỗi chưa từng thấy ghế sofa nên đổi thành ghế dài.
Nghiêm Lỗi chỉ ra: “Không có lưng ghế.”
“Không sao. Em có cách.” Kiều Vi đã có kế hoạch của mình.
Cô lấy giày rơm và mũ rơm ra trước.
Trên tường bên ngoài phòng có mấy cái đinh dùng để treo đồ. Đến cả chậu tắm bình thường cũng treo trên tường.
Ghế nằm để ở cạnh cửa, giường trúc để dưới cửa sổ bên ngoài phòng của Nghiêm Tương, giày rơm và mũ rơm treo trên đinh cạnh cửa sổ.
Giày rơm là hai chiếc giày được dùng rơm bện lại, Kiều Vi treo lên còn cố ý điều chỉnh để hai chiếc giày rơm cái cao cái thấp.
Cô lùi ra sau vài bước chống nạnh nhìn, vô cùng tốt, đã có cảm giác dân dã rồi.
Tấm vải thô hai màu mua về được ôm vào trong nhà.
Cô vừa vào nhà thì thấy ngay cái tủ mây, vui vẻ hỏi: “Anh để ở đây cho em à.”
Tí thì quên cô còn mua cái tủ này, hôm này mua quá nhiều đồ.
Nghiêm Lỗi đi theo vào, sờ tủ hỏi: “Tủ này muốn để cái gì?”
Tủ trong nhà đủ dùng rồi.
Kết hôn thời này lưu hành “ba mươi sáu chân” bao gồm: một cái bàn vuông, bốn cái ghế, một cái giường đôi, một cái tủ quần áo lớn, một cái bàn làm việc và một cái tủ bát.
Tổng cộng ba mươi sáu chân.
Ngày kết hôn, anh làm “ba mươi sáu chân” hết sức thỏa đáng, chỉ trừ giường sửa thành giường đất còn những thứ khác đều có.
Thậm chí người khác không có giá sách mà cô lại có.
Không hiểu cái tủ này có tác dụng gì.
“Tủ sách mới hả?” Anh hỏi.
Kiều Vi sắp xếp lại rất nhiều sách nên anh đoán là cô muốn mua tủ sách mới.
Nhưng Kiều Vi nói: “Để giày.”
Nghiêm Lỗi: “…”
Tủ mây rất nhẹ, Kiều Vi nhìn khắp nhà rồi chuyển tủ ra sau cửa bên trái lối vào.
Tương đương với từ phòng sách của cô đi ra là đến cái tủ này.
“Để cái gì cơ?” Nghiêm Lỗi hỏi lại lần nữa.
“Để giày.” Kiều Vi nói.
Cô đã quá chán với việc để giày dọc theo chân tường. Lúc quét nhà, lau nhà rất phiền, trông nhà cửa cũng bừa bộn.
Cô đi ra đi vào, xếp hết giày để dọc theo chân tường của ba người vào tủ mới của mình.
Cửa tủ vừa đóng.
“Anh xem, ngăn nắp chưa.” Cô nói: “Giày gọn gàng, nhà cũng gọn gàng.”
“Đúng là chỉ có em mới mua một cái tủ chuyên để giày.” Nghiêm Lỗi lắc đầu bất lực cười: “Chưa từng nghe nói nhà ai có tủ chuyên để giày cả.”
Đó là vì giày của họ ít thôi.
Một người ba đôi giày: một đôi đi mùa xuân thu, một đôi đi mùa hè, một đôi đi mùa đông.
Ba đôi giày có thể đi mấy năm không đổi, cũng không cần tủ giày lắm.
“Giày của em nhiều mà.” Kiều Vi nói.
Nghiêm Lỗi chống hông nói: “Không sao, nhiều thì cho vào tủ. Không phải rất tốt à.”
Vẻ mặt Kiều Vi lại trở nên kỳ lạ.
Nghiêm Lỗi nhìn thấy vì ở chợ cô đã lộ ra vẻ mặt này một lần.
“Sao đấy?” Anh hỏi.
Kiều Vi mím môi, cuối cùng vẫn nói: “Anh đối xử với vợ rất tốt.”
“Nếu không thì sao?” Nghiêm Lỗi hỏi ngược lại.
Kiều Vi nghĩ đến Lâm Tịch Tịch.
Điều thú vị là nhìn tình huống lúc nãy, rõ ràng hai người Nghiêm Lỗi và Lâm Tịch Tịch không hợp. Sao ở chính văn hai người họ có thể ngọt ngào như vậy?
“Nếu… anh đổi vợ khác, anh đối với vợ mới cũng tốt thế này sao?” Kiều Vi hỏi.
Trong lòng Nghiêm Lỗi hỏi đây là loại câu hỏi gì vậy, giống như loại câu hỏi chết người ấy.
“Sao anh lại đổi vợ được.”
“Thì ví dụ nếu em chết…”
“Phì! Phì mau! Nói linh tinh tự nguyền rủa mình gì thế.”
“Anh đừng mê tín phong kiến thế, em chỉ nói nếu thôi mà.” Kiều Vi chống khuỷu tay lên tủ giày mới, tựa người vào tủ nhìn anh nói: “Nếu như em không còn nữa, anh chắc chắn sẽ cưới vợ mới đúng không? Đứng trước mặt lãnh đạo, anh không được nói lời trái lòng mình.”
Bức chân dung lãnh đạo được treo ở phòng chính đấy.
Sự uy hiếp quá mạnh.
Nghiêm Lỗi nghĩ ngợi rồi thừa nhận: “Cần cưới vợ lần nữa, phải có người chăm sóc Nghiêm Tương.”
Đó là lời thật lòng. Mở đầu chính văn khi Nghiêm Lỗi và Lâm Tịch Tịch xem mắt anh đã thẳng thắn nói nhà anh cần có người chăm sóc trẻ con. Lâm Tịch Tịch cho biết cô ta chưa từng sinh con nhưng rất thích trẻ con, em trai em gái nhà cậu đều do cô ta chăm, Nghiêm Tương cũng như con cô ta vậy.
Câu cuối cùng mới là trọng điểm.
Cho nên giữa rất nhiều người mai mối cho Nghiêm Lỗi góa vợ, người cuối cùng kết hôn với anh lại là Lâm Tịch Tịch, cháu gái ngoại của đoàn trưởng Triệu.
Chỉ bởi vì trông cô ta có vẻ rất biết chăm sóc trẻ con.
“Vậy anh cũng sẽ để cô ấy thích mua gì thì mua, tha hồ dùng phiếu chứ?”
“Tiền đàn ông kiếm được đều để cho vợ tiêu.”
“Vậy nếu cô ấy cãi nhau với người khác, anh có bênh cô ấy không?”
“Trừ khi đầu anh có vấn đề, nếu không sao anh lại đi bênh người ngoài mà không bênh vợ mình.”
“Nhưng nếu người tranh cãi với cô ấy là người thân của anh thì sao?”
Kiều Vi hoàn toàn không nhìn thấy, cô đang bận sắp xếp nội thất mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK