Mục lục
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu biết mẹ sẽ hiểu.
Ba ngày này cậu không đi đâu cả, chỉ ở bên cạnh người nhà.
Ba ngày sau cậu rời đi.
“Bây giờ quy định an toàn khác hẳn trước kia.” Cậu nói: “Chúng ta có thể liên lạc với nhau, mặc dù hơi phiền phức, cần trung gian.”
Thời đại khác biệt, tình hình quốc tế cũng khác.
Dù sao bây giờ không phải những năm sáu mươi bảy mươi, ngày nào cũng đề phòng quốc gia tư bản chủ nghĩa bắn đạn hạt nhân.
Chuyên gia vô cùng bận rộn nhưng không đến mức tách rời người nhà cả đời.
Kiều Vi gật đầu: “Ừm.”
Nghiêm Phù nhăn nhó, nhưng trước khi Nghiêm Tương đi vẫn giao cho cậu một xấp thư: “Thư cho anh.”
Nghiêm Tương ngạc nhiên: “Là gì thế?”
Nghiêm Phù thấy anh trai muốn mở ra, vội cản lại: “Anh đi về hãy xem!”
Mặt cô bé đỏ lên.
Nghiêm Tương gật đầu, tạm biệt bố mẹ và em gái lần nữa, ngồi xe rời đi.
Trên xe, cậu bóc thư ra xem.
Chữ viết từ xiêu vẹo đến ngay ngắn xinh đẹp.
Thì ra mấy năm nay Nghiêm Phù đều vết thư cho “Anh trai đi đến nơi xa”.
Nói là thư thì không bằng nói là nhật ký.
Trong đó ghi chép về quá trình trưởng thành và tâm sự của cô bé.
Nghiêm Tương đọc xong không kìm được cười.
Cười xong lại rơi nước mắt.
Vì mơ ước của mình, cậu bỏ qua quá trình trưởng thành của em gái, bây giờ lại được bù đắp.
Theo tin thời sự mỗi năm, Kiều Vi nhìn thế giới này càng lúc càng chệch hướng thế giới cũ của cô.
Trong thế gới này, quân sự, khoa học kỹ thuật, quốc gia đột phá với tốc độ không thể tưởng tượng được.
Một quốc gia phương Đông hùng mạnh đang hồi sinh với tốc độ cực nhanh.
Vì thế tình hình thế giới trở nên khác thế giới kia.
Kiều Vi vô cùng xúc động.
Đây có phải là thế giới những người trên mạng muốn nhìn thấy không.
Có lẽ chính là nó.
Nhờ việc điều chỉnh quy định an toàn, bây giờ người nhà họ Nghiêm có thể liên lạc với Nghiêm Tương. Mặc dù trung chuyển hơi phiền phức nhưng tốt hơn là mất liên lạc hoàn toàn mấy năm trước.
Nhất là Nghiêm Phù, mỗi năm cô bé sẽ viết mấy bức thư cho anh trai.
Cô bé dần lớn lên, có quá nhiều tâm sự không muốn nói cho người lớn tẻ nhạt, chỉ muốn tâm sự với anh trai ở phương xa.
Tuổi dậy thì khiến người ta vô cùng quan tâm!
Đến mức anh trai cống hiến vì nước đành phải vội vàng dựa vào đường dây an toàn liên lạc với mẹ: “Mẹ chú ý, có thằng nhóc xấu xa dụ dỗ Phù Phù.”
Cậu rất tức giận, đẳng cấp gì mà dám dụ dỗ em gái khiến cậu lo được lo mất.
Cậu muốn bắn tên lửa tới.
Nghiêm Phù bị anh ruột đâm sau lưng!
Cô bé tức giận đến mức không viết thư cho anh trai ba tháng.
Anh trai là người bố thứ hai! Không thể tin tưởng giống như bố mẹ!
Bây giờ là thập niên chín mươi, Nghiêm Lỗi đã được thăng chức Quân trưởng, Kiều Vi vào ủy ban tỉnh.
Nghiêm Phù thi đỗ đại học QH.
Mặc dù Nghiêm Phù không được thiết lập siêu trí não như anh trai nhưng vẫn dính hào quang của bố nam chính, là sinh viên xuất sắc vô cùng thông minh.
Ở Bắc Kinh có nhà họ Lữ trông nom, bố mẹ không hề lo lắng.
Trái lại, Nghiêm Phù gọi điện thoại về: “Mẹ, bây giờ có liên lạc được với anh con không?”
“Không liên lạc được.” Kiều Vi nói: “Chẳng phải lần trước nó ở lại đã nói rồi à, tham gia vào dự án bảo mật cao, cắt đứt liên lạc, phải chờ nó ra.”
“Vậy khi nào anh ấy ra?”
“Ai biết được, có lẽ mấy tháng, hoặc là mấy năm.”
Những đột phá về công nghệ của quốc gia khiến Kiều Vi câm lặng, dù sao cũng có cái ngang tầm thế giới.
Phát triển thế nào thì thế ấy vậy, những chuyện này không phải chuyện cô có thể khống chế được.
Nghiêm Phù tức chết: “Vậy mẹ nói với anh ấy, bảo anh ấy bình tĩnh đi! Con đến để đi học, đừng gây nhiều chuyện phiền phức cho con! Ngày nào các thầy cô cũng đến gặp con, xem con như gấu trúc lớn, con còn có thể đi học được à.”
Một nhóm người lớn tuổi có ảnh dán trên bảng tuyên truyền ngày nào cũng đến thăm cô, hỏi han ân cần, khoảng thời gian này không thể nào sống nổi!
Kệ!
Kiều Vi và Nghiêm Lỗi không quan tâm cuộc sống đại học của Nghiêm Phù.
Bây giờ bọn họ quan tâm cuộc sống của Nghiêm Tương hơn.
Nghiêm Tương hai mươi tám tuổi vẫn độc thân, không có một người bạn gái.
Phòng thí nghiệm chính là bạn gái của cậu.
Mặc dù bọn họ là bố mẹ của Nghiêm Tương nhưng vẫn ngoài tầm với.
Mãi đến bốn năm sau, bỗng nhiên Nghiêm Tương liên lạc về nhà: “Con kết hôn rồi, con đưa cô ấy trở về cho mọi người gặp mặt.”
Vợ của Nghiêm Tương không thể nói là đẹp, nhưng khí chất của cô ấy khác biệt, có vẻ lạnh lùng.
Cảm giác quá lý trí.
Đến nỗi Kiều Vi thầm hoài nghi có phải cô ấy là người máy AI, dù sao cô cũng không ngạc nhiên khi bên cạnh Nghiêm Tương có thứ gì đó khó tin.
Nhưng cô ấy đúng là người sống.
“Cô ấy là thiên tài.” Nghiêm Tương nói.
Có thể được cậu gọi là “Thiên tài” thì cô ấy không phải là thiên tài bình thường.
Kiều Vi khẽ hít một hơi, lại thở dài một hơi.
Mặc dù cô ngóng trông Nghiêm Tương có vợ, nhưng không muốn vợ Nghiêm Tương chỉ có thể bầu bạn trong cuộc sống, an ủi trong tình cảm.
Thiên tài cần được thấu hiểu.
Cô ấy và cậu giống nhau, vậy thì tốt quá.
“Cô ấy sinh ra trong gia đình không tốt, bọn họ không hiểu cô ấy khiến cho cô ấy rất đau khổ.” Nghiêm Tương nói với mẹ: “Cô ấy không may mắn như con nên tính cách hơi lạnh nhạt, nhưng thật ra cô ấy là người tốt.”
Kiều Vi nói: “Không sao, con bé sống với con, con và con bé hòa hợp là được rồi.”
Trước khi đi, cô gái ấy chào tạm biệt Kiều Vi.
“Con hâm mộ Nghiêm Tương.” Cô bé vụng về bộc lộ tình cảm của mình: “Anh ấy là người rất dịu dàng, con luôn muốn biết gia đình thế nào mới nuôi dưỡng được anh ấy như thế, bây giờ con đã biết rồi.”
Kiều Vi dặn cô ấy: “Hai con phải chăm sóc lẫn nhau.”
Hai người gật đầu.
Bọn họ làm công việc như thế, lần tiếp theo gặp mặt sẽ là nhiều năm sau.
Thật vậy, lần gặp mặt sau Kiều Vi đã năm mươi lăm tuổi, cô về hưu.
Nghiêm Tương và vợ trở về, còn dẫn theo con.
Đứa nhỏ này ba tuổi, mặc dù đã nói chuyện qua điện thoại nhưng đây là lần đầu gặp nhau.
Cuối cùng Kiều Vi và Nghiêm Lỗi thăng chức làm ông bà.
Hai người ôm thằng bé không muốn buông tay, còn tranh luận với đối phương ai ôm nhiều hơn.
Vợ chồng Nghiêm Tương nhìn nhau, nói tính toán của mình: “Chúng con muốn giao thằng bé cho bố mẹ.”
Công việc của bọn họ quá đặc biệt, ở trong phòng thí nghiệm nhiều ngày không về nhà là việc bình thường.

Hai vợ chồng đã thảo luận nghiêm túc, giao con cho bảo mẫu nuôi dưỡng không bằng giao cho ông bà nội.
Vợ của Nghiêm Tương nói riêng với Kiều Vi: “Con không thể nào đảm nhiệm việc làm mẹ.”
Ai cũng muốn cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình, nhưng nào đơn giản như thế.
Cô ấy nói: “Con hi vọng thằng bé có thể trưởng thành như Nghiêm Tương.”
Kiều Vi nói: “Bố mẹ sẽ cố gắng hết sức.”
Con trai và con dâu rời đi.
Kiều Vi và Nghiêm Lỗi ôm cháu về phòng chuẩn bị ngậm kẹo đùa cháu.
Nghiêm Lỗi nói: “Cho anh ôm một lát nhé?”
“Em vẫn ôm chưa đủ.”
“Em đã ôm lâu rồi.”
“Vẫn chưa ôm đủ.”
“Hừm.” Nghiêm Lỗi không tranh giành nữa, anh hành động.
Kiều Vi hét lên: “Ôi, anh làm gì thế?”
“Em ôm cháu, anh ôm em chứ sao.” Nghiêm Lỗi ôm cả hai lên.
“Anh muốn gãy lưng hả? Thả em xuống ngay!”
“Anh đã bảy mươi đâu, chưa già tý nào nhé.” Nghiêm Lỗi hừ hừ: “Ôm chặt vào không là ngã đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang