Ai còn biết trước được mình sẽ xuyên không?
Sự thật chứng minh Kiều Vi không nhớ nhầm, cuộc thi một lần này không phải là kỳ thi đại học.
Kiều Vi rất muốn thừa dịp khôi phục thi đại học để đẩy Nghiêm Tương ra. Xét cho cùng, dù có che đậy thế nào cùng không thể hoàn toàn giấu giếm được. Kiều Vi muốn tìm thời cơ thích hợp để đẩy Nghiêm Tương ra làm “thiếu niên thiên tài” .
Bởi vì cô biết rõ hoàn cảnh của một huyện nhỏ có thể cung cấp cho Nghiêm Tương là rất có hạn. Nghiêm Tương cần sân khấu ở trình độ cao hơn nữa.
Hiện giờ Nghiêm Lỗi dần dần biết được con trai Nghiêm Tương của anh là một đứa trẻ vô cùng “thông minh”.
Nhưng thật ra thì anh không hiểu chính xác Nghiêm Tương thông minh đến trình độ nào. Bởi vì mức độ nhận thức của anh cũng chỉ là “thiếu niên thiên tài”, mà trên thực tế mức độ của Nghiêm Tương đã vượt ra khỏi không gian.
Chỉ có Kiều Vi là người ngoài chiều không gian này mới có thể hiểu được.
Kiều Vi định kiên nhẫn thêm chút nữa, dù sao lúc này Nghiêm Tương mới mười một tuổi, cậu bé còn có thể tiếp tục hưởng thụ thời thơ ấu vô lo vô nghĩ.
Nhưng mùa đông đi qua, mùa xuân đến, vào năm Nghiêm Tương mười hai tuổi này, cậu bé đã cầm một xấp giấy thật dày đến hỏi Kiều Vi vấn đề đi về con đường nào.
“Làm ra rồi?” Kiều Vi kinh ngạc.
Nghiêm Tương gật đầu: “Vâng!”
“Cái này…” Kiều Vi nhận lấy xấp giấy, các ký hiệu, công thức dày đặc chi chít, vốn nhìn không hiểu. Cô ngước mắt: “Con muốn như thế nào?”
Nghiêm Tương nói: “Hy vọng có thể dùng đến chỗ có ích.”
Kiều Vi hỏi: “Vậy con nói cho mẹ nó có thể ứng dụng vào lĩnh vực nào?”
Trên mặt Nghiêm Tương sáng bừng lên: “Chân lý và mũi kiếm!”
Từ nhỏ Nghiêm Tương đã học lý luận chủ nghĩa cộng sản với bố mẹ, cậu bé giống như bố cậu bé, là một chiến sĩ chủ nghĩa cộng sản kiên định.
Trong năm tháng ấm áp ở trạm phát thanh khi còn bé, quyển sách cậu bé đã lật giở mòn là “Sổ tay huấn luyện dân binh”. Bối cảnh tồn tại của quyển sách kia là toàn dân chuẩn bị chiến đấu, không sợ chống lại đạn hạt nhân đến từ thế giới phương Tây, thậm chí còn xây dựng lại từ vùng đất chết.
Vài thứ kia đã âm thầm cắm rễ ở trong lòng đứa bé nho nhỏ.
Khi lớn thêm chút nữa, cậu bé ngồi ở trong lòng bố, ngửa đầu nghe mẹ ở trên sân khấu diễn thuyết cho các anh chị lớn hơn.
Cô nói, tôn nghiêm chỉ ở trên đầu mũi kiếm, chân lý chỉ ở trong tầm bắn của đại bác.
Khi đó người bị rung động không chỉ có bố.
Kể từ khi còn rất nhỏ, cậu bé đã biết mình muốn gì nhất.
Kiều Vi trầm mặc thật lâu.
Chuyện này phá vỡ kế hoạch để Nghiêm Tương giả làm thiếu niên thiên tài bình thường rồi đẩy ra, để cho cậu bé đi vào đại học, tiến vào nền tảng giáo dục cao nhất, tìm cơ hội phát huy năng lực của bản thân.
Cô cũng không ngờ con đường Nghiêm Tương muốn đi là chân lý và mũi kiếm.
Nhưng cô biết rõ, cho dù là thế giới chân thực hay thế giới của chiều không gian này, quốc gia đều cần chân lý và mũi kiếm.
Cô không biết trong thế giới hiện thực có tồn tại người vượt ra khỏi chiều không gian như Nghiêm Tương không, nhưng cô biết rõ, nếu như đẩy Nghiêm Tương, nhân tài siêu chiều này ở thế giới chiều thấp, sẽ có thể khiến cho thế giới này chệch ra khỏi quỹ tích lịch sử thế giới ban đầu của cô.
Cô là một con bướm nho nhỏ, mềm yếu, vốn không có năng lực dự đoán bờ bên kia đại dương rốt cuộc có thể nổi lên gió lốc lớn bao nhiêu.
Kiều Vi không lập tức trả lời Nghiêm Tương.
Nghiêm Tương cũng không sốt ruột. Trừ bỏ đắm chìm ở trong biển tri thức ra, cậu bé còn có cuộc sống thuộc về mình. Mỗi ngày đều diễn ra như thường lệ.
Sau khi làm ra thuật toán này, cậu bé không còn đến thư viện nữa.
Thật ra trong thư viện kia đã sớm không còn bộ sách nào có giá trị với cậu bé nữa. Mới đầu là bởi vì mẹ làm ở trong đó, về sau là quen thuộc với hoàn cảnh của nơi đó, trước khi thuật toán chưa làm ra, không định chuyển chỗ khác.
Thật ra cậu bé đã lớn, sớm có thể tự đi về giữa khu Hạ Hà Khẩu và khu cũ của huyện, vốn không cần chờ mẹ cùng về nhà mỗi ngày.
Do đó sau khi cậu bé làm xong thuật toán này, cũng nói cho chú Trịnh của thư viện, căn phòng ở trong văn phòng kia, không cần lưu lại cho cậu bé nữa.
Đại khái về sau sẽ không đến nữa.
Mũi chú Trịnh đỏ lên, dì Tiểu Ngô cũng đỏ mắt. Dì Thẩm lải nhải nói mình cũng nên về hưu, về nhà bồng cháu nội.
Bọn họ nhìn cậu bé lớn lên, âm thầm bảo vệ suốt chặng đường.
Nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Con lớn rồi đều phải rời nhà, rời khỏi bố mẹ.
Kiều Vi rối rắm rất nhiều ngày, sau đó lựa chọn thương lượng với Nghiêm Lỗi.
Bởi vì Nghiêm Tương không chỉ là con của riêng mình cô, cậu bé là con của cả hai chuyện cho tới bây giờ, cũng phải nói cho Nghiêm Lỗi, để anh biết sắp sửa phải đối mặt với điều gì, mới có thể cùng cô làm ra quyết định.
Nghiêm Lỗi nghe xong lời Kiều Vi nói, cảm thấy hơi khó tin.
“Chính là đang nói, Tương Tương… còn thiên tài hơn thiên tài?” Anh hỏi: “Em có ý này đúng không?”
Kiều Vi gật đầu.
Nghiêm Lỗi sờ cằm nhìn Nghiêm Tương.
Nghiêm Tương nhếch miệng… dáng vẻ này của bố thật thú vị.
Nghiêm Lỗi gõ đầu cậu bé: “Đứng đắn chút!”
Thiên tài thì sao, có là thiên tài nữa, cũng là con trai của ông đây. Con trai còn dám chê cười bố, làm phản hả.
“Vậy nên, rốt cuộc là em đang rối rắm điều gì?” Nghiêm Lỗi hỏi Kiều Vi.
Kiều Vi cầm một xấp giấy thật dày trong tay: “Cái này… căn cứ theo lời Nghiêm Tương nói, như vậy, nơi con nên đi tới nhất là Ủy ban Khoa học và Công nghệ Quốc phòng.”
Ủy ban Khoa học và Công nghệ Quốc phòng, Ủy ban Khoa học Kỹ thuật Công nghiệp Quốc phòng Trung Quốc. Thời gian này, chủ tịch của Ủy ban Khoa học và Công nghệ Quốc phòng chính là vị chịu trách nhiệm về hai quả bom một vệ tinh kia.
Thứ này của Nghiêm Tương, chỉ có đưa đến đó đại khái mới có người đọc hiểu được.
Nghiêm Lỗi hỏi: “Sau đó thì sao?”
Kiều Vi im lặng thật lâu, mới nói: “Sau đó, Tương Tương có thể sẽ rời khỏi chúng ta.”
Nghiêm Lỗi không hiểu: “Vì sao?”
Kiều Vi nói: “Dựa theo lời Tương Tương nói, thứ này ứng dụng ở trên lĩnh vực kia, con nhất định sẽ bị mang đi. Anh biết đấy, ở chỗ chúng ta không nhìn thấy, có rất nhiều người đang lặng lẽ trả giá vì đất nước. Mười mấy năm, hai mươi năm không nhìn thấy bóng dáng, không nghe thấy tên họ, có vài người thậm chí người trong nhà còn cho rằng bọn họ đã chết.”
Ví dụ như cha đẻ tàu ngầm của đất nước chúng ta, chính là ba mươi năm chưa về nhà một lần nào.
Thậm chí người trong nhà vốn không biết ông ấy làm gì. Mãi cho đến sau này ông ấy gửi một tờ báo về nhà, bà mẹ nghiêm túc nghiên cứu, mới rõ rốt cuộc con trai đang làm gì.
Điểm Kiều Vi do dự là một khi đưa đồ ra, Nghiêm Tương có khả năng biến mất khỏi cuộc sống của bọn họ.
Rời xa bố mẹ, em gái, trở thành người không tên không họ, đi làm chuyện kinh thiên động địa.
Vĩ đại, tất nhiên là vĩ đại, nhưng là rất đau khổ đối với người trong nhà.
Nghiêm Lỗi cảm thấy rất khoa trương, tuy rằng anh đọc một xấp giấy kia mà không hiểu gì cả, cũng bởi vì không hiểu nên sinh lòng kính sợ, nhưng anh vẫn cảm thấy Kiều Vi đang phóng đại.
“Sao em có thể xác định vậy?” Anh chất vấn: “Cho dù Tương Tương thật sự rất thông minh. Sao em xác định đồ này của con chắc chắn có ích?”
Kiều Vi ngước mắt.
Bởi vì, tôi là kẻ xuyên không.
Bởi vì, tôi có cái nhìn Thượng đế.
Kiều Vi chắc chắn như thế, Nghiêm Lỗi trở nên nghiêm túc.
“Nếu như con trai anh có bản lĩnh này, đừng nói rời nhà ba mươi năm, kể cả chia tách cả đời, anh làm bố cũng ủng hộ con.”
Nghiêm Lỗi là người điển hình của thời đại này, Kiều Vi im lặng.
Nghiêm Lỗi nhận ra, anh nhìn sang Nghiêm Tương: “Tương Tương, ý tưởng của bản thân con thì sao?”
Mới vừa rồi Nghiêm Tương vẫn nghiêm túc nghe, cuối cùng biết vì sao mẹ lại do dự.
Danh Sách Chương: