Chắc muốn nói tiêu rất nhiều tiền nhưng đến miệng lại nghĩ không nên gây ra mâu thuẫn giữa vợ chồng họ mới đổi thành mua.
Nghiêm Lỗi thẳng lưng: “Không thì sao, kiếm tiền về không phải để cho vợ tiêu à?”
Người kia hít một hơi, giơ ngón cái lên: “Rộng lượng, đúng là cán bộ có khác.”
Đồ mây hơi cồng kềnh nhưng thực tế rất nhẹ, Nghiêm Lỗi dùng một tay cũng có thể xách để vào trong nhà.
Anh khóa cửa rồi đi cùng người kia đến chợ, hai người trò chuyện trên đường.
Người kia nói rất nhiều: “Vợ anh là người thành phố nhỉ?”
Nghiêm Lỗi nói qua loa: “Cô ấy từng học cấp ba.”
“Ồ, là người trí thức.” Người kia ca ngợi: “Tôi liếc một cái biết ngay cô ấy là người thành phố. Còn anh thì sao, cũng là người thành phố hả?”
Nghiêm Lỗi nói quê của mình: “Tôi đến từ nông thôn.”
“Vậy anh giỏi đấy.” Người kia lại giơ ngón cái cho anh: “Cưới được người vợ có tri thức.”
Cả đoạn đường này lưng đoàn trưởng Nghiêm thẳng tắp.
Chẳng qua đến chợ lại không tìm được người, tìm mãi mới thấy hai mẹ con ở bên khu bán đồ ăn.
Sáng sớm đã bắt đầu ăn bánh đúc.
Nhìn thấy anh, cô mặt mày rạng rỡ gọi anh qua cùng ngồi trên ghế nhỏ ăn bánh đúc.
“Đây là cái gì?” Nghiêm Lỗi chống nạnh hỏi.
Giỏ đan của Kiều Vi bị Nghiêm Lỗi cầm về mất nên cô đã mua một cái sọt!
Bây giờ cái sọt được đặt cạnh chân cô cũng sắp chất đầy đồ rồi.
Cô giỏi thật đấy.
“Anh có biết anh em nông dân còn ăn ngon hon chúng ta không?” Kiều Vi kéo Nghiêm Lỗi ngồi xuống ghế gấp nói: “Mua đồ ăn của họ không cần phiếu lương thực.”
Sao Nghiêm Lỗi lại không biết chứ, anh để giỏ cạnh chân cô phì cười: “Đương nhiên, họ là người trồng lương thực mà, lương thực của họ dư dả hơn nội thành nhiều.”
Trong phiên họp chợ này, các công xã cũng mang rất nhiều nông sản đến bán. Kiều Vi đã nhìn thấy rất nhiều đồ ăn.
Mua đồ ăn ở đây không cần phiếu lương thực và phiếu thịt, nên mua nhiều một chút cũng không có ai xì xào gì cả.
“Nếu vậy thì chúng ta muốn ăn gì mà nội thành không có thì đi thôn…”
Nghiêm Lỗi kịp thời “khụ” một tiếng ngắt lời cô.
Kiều Vi phản ứng lại ngay, rụt cổ mím môi thành một đường nhìn xung quanh. Còn may khu chợ ồn ào, không có ai nghe được lời cô nói.
Nghiêm Lỗi kéo ghế gấp lại gần cô nói: “Đừng nghĩ linh tinh nữa. Họp chợ là các công xã mang đồ của mình đến mua bán. Em tự về thôn làm gì? Tìm người dân mua?”
Kiều Vi ngập ngừng gật đầu.
Nghiêm Lỗi tức cười chỉ hai ngón tay lên trán cô nói: “Em muốn đầu cơ trục lợi hả?”
Kiều Vi rụt cổ lại nói: “Nghiêm thế à.”
“Không thì sao.”
Kiều Vi cũng biết nhưng với người đời sau đến từ thế giới nơi mà hàng hóa vô cùng đa dạng thì đối với từ “đầu cơ trục lợi” này thiếu hụt kiến thức thực tế.
“Có bị bắt không?” Cô hỏi.
“Nếu bị biết chắc chắn bị bắt.” Nghiêm Lỗi hù dọa cô: “Chúng ta không được phạm phải sai lầm này.”
Kiều Vi vội gật đầu: “Nhớ rồi.”
Nghiêm Lỗi nhìn cô giống như con chim cút mà bật cười nhìn xung quanh, mọi người đều vội vàng mua sắm, đi lại, không ai chú ý bên này.
Anh ghé sát vào tai Kiều Vi nói thầm: “Lúc nào thật sự muốn mua phải khôn khéo một chút, đừng để bị bắt.”
Đôi mắt Kiều Vi sáng lên liếc anh một cái.
Người nhát gan chắc chắn không làm được việc lớn. Người có thể đi đến vị trí cao không phải là người trung thực tuân thủ quy định.
Nghiêm Lỗi điềm nhiên như không gắp một miếng bánh đúc.
Anh đi thẳng đến đây, lại còn chen lấn trong đám đông tìm người, trên người đầy mồ hôi, được ngồi dưới bóng cây ăn bánh đúc thế này quá sung sướng.
Những giao dịch riêng tư không công khai đều được định nghĩa là đầu cơ trục lợi.
Nhưng nhu cầu của người dân đặt ở đâu khi mà kinh tế kế hoạch không đáp ứng được, mấy chuyện “đầu cơ trục lợi” này vẫn luôn ngầm tồn tại cho dù có bắt thế nào đi chăng nữa.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Cho nên không để bị bắt là được.
“Nhỡ bị phát hiện thì phải làm gì?” Kiều Vi khiêm tốn hỏi.
“Nên anh mới nói thể lực của em quá kém.” Nghiêm Lỗi khinh bỉ cô nhưng vẫn chỉ cách cho cô: “Phải chạy. Chạy nhanh nhất có thể.”
Kiều Vi vui đến mức nghiêng tới nghiêng lui: “Được, em phải tập chạy nhanh.”
Nhà ba người cũng giải quyết luôn cơm trưa ở chợ, một mình Nghiêm Lỗi ăn hết bốn cái bánh nướng lớn, Kiều Vi ăn một cái là no, Nghiêm Tương chỉ ăn được nửa cái.
Nghiêm Lỗi ăn nốt nửa còn lại, không được lãng phí.
Lần đầu tiên Kiều Vi đi chợ mà cơ bản đều không phải là sản phẩm công nghiệp, tràn đầy hơi thở nông thôn. Cô muốn mua hết những gì cô nhìn thấy.
Mua sắm thật sự làm cho người ta vui vẻ, nó thể hiện rõ ràng thông qua ánh mắt và biểu cảm.
Nghiêm Lỗi không nhịn được nhìn mặt cô, anh cảm thấy đôi mắt Kiều Vi lấp lánh ánh sáng, mặt cô dường như cũng đang tỏa sáng.
Cô muốn mua gì thì mua thôi, anh không cản cô.
Nhưng khi Kiều Vi muốn mua nguyên một tấm vải thô, anh ngăn lại hỏi: “Mua cái này… làm gì?”
Trước đây cô thường trực tiếp đi cửa hàng bách hóa trong huyện hoặc thành phố mua quần áo may sẵn. Hợp tác xã cung tiêu trong trấn cũng bán quần áo, nhưng quần áo bán ở những nơi lớn có nhiều màu sắc và hoa văn đẹp hơn.
Trước đây cô không thích vải thô màu cơ bản hoặc là màu chàm.
“Có ích.” Cô nói.
Thôi được rồi, cô muốn mua thì mua.
Nhưng cô còn muốn mua giày vải trơn đế dày của mấy bà cụ ở quê hay đi.
Nghiêm Lỗi lại ngăn cô: “Đi thành phố mua giày da mới thì hơn.”
“Nhưng nó thoải mái.” Cô nói.
Được. Mua.
Nhưng khi Kiều Vi muốn mua giày rơm, Nghiêm Lỗi thật sự không nhịn được nữa.
“Em không thể đi cái này được.” Anh nói với cô: “Nó sẽ làm rách da chân em. Chỉ những người chân bị chai mới đi được.”
“Em biết mà.” Kiều Vi mỉm cười nói: “Giày này em muốn treo ở trên tường nhà mình. Chỗ nào bán mũ rộng vành, em muốn mua mũ rộng vành, à, bên kia có mũ rơm, mũ rơm cũng được, anh mua đi!”
Cô đẩy Nghiêm Lỗi giục anh.
Nghiêm Lỗi hết cách chỉ đành chen vào mua mũ rơm.
Kiều Vi ở lại trả tiền mua giày rơm.
Trở về treo mũ rơm và giày rơm dưới hiên nhà, không phải đã có hương vị dân dã rồi sao.
Cô đang vui bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình, Kiều Vi quay đầu lại, vui mừng nói: “Tiểu Trương à. Sao lại, sao lại… đi cùng Tiểu Lâm vậy?”
Kiều Vi vừa cười nói vừa nhìn về phía Lâm Tịch Tịch bên cạnh Tiểu Trương.
Lâm Tịch Tịch vẫn mặc cái váy hôm qua. Rất bình thường, ở thời đại này người ta không thay quần áo hằng ngày, kiểu phong cách gì vậy, nhất định là phong cách thối nát của giai cấp tư sản. Ở thời đại này mượn quần áo để mặc và mặc một bộ quần áo mấy ngày liền là bình thường.
Tài xế Trương rất muốn nói gì đó, đặt ở đời sau có lẽ là một kiểu thông báo chính thức gì đó.
Nhưng Lâm Tịch Tịch ho một tiếng ngăn cậu ta lại. Tài xế Trương chỉ đành nhìn xung quanh rồi nói: “Ừm, à, đi dạo, đi dạo thôi.”
Phải nói thế nào nhỉ, nghiêm túc mà nói hai người họ vẫn chưa phải người yêu.
Cậu ta là một trong số những người tối hôm qua bị đoàn trưởng Triệu mời đến xem mắt với Lâm Tịch Tịch, thật ra tài xế Trương là người có cấp bậc thấp nhất trong số đó. Nhưng cậu ta là tài xế, người biết lái xe lúc này rất có giá trị, tương lai đổi nghề nghiệp cũng không lo thất nghiệp.
So với người khác cậu ta vẫn có ưu thế, cậu ta có thời gian linh hoạt, ra vào tự do.
Những người còn lại muốn rời khỏi doanh trại quân đội còn phải xin phép, ngày hôm qua xem mắt tập thể phải có Chính ủy đặc biệt cho phép mới ra được. Nhưng tài xế Trương lại không cần, cậu ta có thể tự sắp xếp thời gian của mình.
Cho nên cậu thanh niên sáng dạ này sáng sớm hôm nay đã chạy đến nhà đoàn trưởng Triệu xum xoe: “Hôm nay có buổi họp chợ, tôi đi cùng cô nhé, còn có thể xách đồ giúp mọi người.”
Hai vợ chồng đoàn trưởng Triệu vui mừng. Vì tối hôm qua Lâm Tịch Tịch đã gật đầu đồng ý chọn tài xế Trương.
Từ lúc người đàn ông này niềm nở chạy tới đây đã không còn cần phải chủ động nói mấy lời như “cháu gái đằng ngoại nhà tôi muốn quen cậu” nữa. Đoàn trưởng Triệu nói: “Tôi và bà Dương đi muộn một chút, hay là thế này, mấy người trẻ tuổi các cậu đi trước. Cương Tử…! Anh Tử…! Hoa Tử…!”
Đoàn trưởng Triệu lớn giọng gọi ba người con lớn đến nói với họ: “Mấy đứa đi cùng chị và anh Tiểu Trương.”
Bên này chị Dương cũng đẩy Lâm Tịch Tịch vào nhà thay lại bộ váy hôm qua, lại cho cô ta một đồng tiền, nói nhỏ: “Đi xem nhiều vào.”
Lâm Tịch Tịch thuận theo, mặc lại bộ váy liền hôm qua, mang theo ba đứa trẻ đi dạo chợ với Tiểu Trương.
Còn chưa đến gần bờ sông ba đứa trẻ đã bỏ chạy, để lại cô và Tiểu Trương một mình.
Tiểu Trương trực tiếp tỏ tình: “Cô Lâm Tịch Tịch, tôi là Trương Quốc Cường năm nay hai mươi tuổi, lương trong quân đội hiện tại của tôi là cấp hai mươi tư, một tháng bốn mươi hai tệ, tôi biết lái xe. Cô hãy, cô hãy, ừm, làm người yêu tôi nhé.”
Nhưng Lâm Tịch Tịch không trả lời Tiểu Trương ngay.
Cô ta do dự một chút nói: “Yêu đương là để chuẩn bị cho kết hôn nên bắt buộc phải khảo sát thật kỹ. Yêu đương với anh không nhất định phải kết hôn cùng anh.”
Cô ta sẽ không nói quá dứt khoát.
Tiểu Trương gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng đúng, tôi hiểu, tôi hiểu. Hì hì, vậy cô cứ khảo sát tôi thật kỹ.”
Đã đạt được nhận thức chung nên Lâm Tịch Tịch dè dặt gật đầu, hai người cùng nhau đi dạo chợ.
Mặc dù Lâm Tịch Tịch là người nhà quê nhưng cô ta xinh đẹp, khỏe mạnh, giỏi giang, kỹ năng nấu nướng tốt, từng học tiểu học và biết chữ nên tất cả những điều này đều là điểm cộng ở thời đại này.
Có thể nói chỉ cần một người đàn ông không bị ám ảnh về việc phải cưới một người vợ trí thức hay là người thành phố như Nghiêm Lỗi, đối với những người lính cũng xuất thân từ nông thôn thì Lâm Tịch Tịch chính là một ứng cử viên xuất sắc để chọn làm vợ.
Thậm chí còn chất lượng hơn Kiều Vi.
Đương nhiên Tiểu Trương sẽ ân cần về mọi mặt. Tuy lương của cậu ta không thể so với Nghiêm Lỗi nhưng vẫn cao hơn người bình thường một đoạn. Hơn nữa cậu ta còn là tài xế, công việc này vô tình làm cậu ta có rất nhiều thu nhập ngoài luồng.
Nói thế này, Tiểu Trương chưa từng tự mình mua thuốc lá hay rượu nhưng cậu ta có rất nhiều thuốc lá để hút, cũng có rất nhiều rượu để uống.
Nơi để đàn ông độc thân trong quân khu tiêu đến tiền rất ít nên cậu ta đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, lúc cần cũng không ngại tiêu tiền.
Rút ví tiền vô cùng lưu loát.
Nhưng Lâm Tịch Tịch không cần gì cả, cô ta hơi nâng hàm xua tay nói: “Tôi sẽ không lãng phí tiền của người khác, tôi không phải loại người đó. ”
Thật là một cô gái mộc mạc! Vừa chăm chỉ lại hiền thục, còn xinh đẹp như thế!
Tiểu Trương càng cảm thấy Lâm Tịch Tịch rất tốt.
Thực ra Lâm Tịch Tịch xem thường tất cả mọi thứ ở chợ này.
Cô ta là người đã được nhìn xã hội công nghiệp ở những năm tám mươi chín mươi, khu chợ tồi tàn này toàn bán đồ của nông thôn, cô ta không thích.