Mục lục
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm ngoái chỉ là khúc dạo đầu, năm nay sau khi ngày lễ Tết bị huỷ bỏ, Kiều Vi mới thực sự bắt đầu có cảm giác “À, bắt đầu rồi đây…”.
Ngày nào Kiều Vi cũng đọc báo, cô không dám bỏ sót một tin tức nào.
Bởi vì nhận thức ít ỏi đến đáng thương của cô về giai đoạn này phần lớn đều đến từ tiểu thuyết, phim ảnh và Weibo. Chúng không chỉ rất ít, rất mơ hồ, mà thậm chí có rất nhiều thứ còn có thể sai.
Có mấy ngày cô vô cùng khó ngủ, Nghiêm Lỗi ôm cô hỏi khẽ: “Rốt cuộc là bị sao vậy?”
Kiều Vi thở dài nói: “Sợ.”
Nghiêm Lỗi nói: “Em không cần sợ, em là người nhà quân nhân.”
Lúc này Kiều Vi thực sự rất may mắn vì có được thân phận người nhà quân nhân này.
Cuối cùng cô cũng thả lỏng.
Hơn nữa ngoài là người nhà quân nhân ra, cô nhớ ra mình còn một thân phận nữa là vợ của nam chính.
Cô vu.ốt ve nhẹ cơ bắp trên cánh tay Nghiêm Lỗi, bóp một chút, vừa chắc chắn vừa đàn hồi.
Có cảm giác rất an toàn.
À, hơn một năm nay, ngày nào cô cũng sống một cuộc sống bình thường và hạnh phúc, công việc đều đều ổn định, có lẽ vì mọi thứ quá chân thực nên cô đã quên mất mình là người xuyên không.
Đừng bao giờ quên sức mạnh của hào quang nam chính.
Kiều Vi ôm Nghiêm Lỗi, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Nhưng chuyện gì đến thì vẫn phải đến – bí thư Mạnh đã qua đời.
Hoàng Tăng Nhạc đã phản bội ông ta.
Đại hội kết thúc.
Đột nhiên, hội trường ồn ào và náo nhiệt trở nên im bặt, những ai cần ra về thì đều rời đi.
Kiều Vi duỗi thẳng chân ra, nhìn đôi giày vải quân đội mũi tròn của mình.
Đột nhiên có một đôi giày vải quân đội khác xuất hiện trong tầm mắt cô, đứng bên cạnh chân cô.
Kiều Vi ngẩng đầu lên.
Hoàng Tăng Nhạc nhìn cô từ trên cao xuống.
Một lúc lâu sau, ông ta thở dài: “Quả nhiên là cô.”
Tiếng thở dài của ông ta như vang vọng lại trong hội trường trống không.
[Ngoại truyện]: Đài phát thanh cuộc sống thường ngày của Nghiêm Tương.
Nghiêm Tương dậy từ sáng sớm.
Cậu bé trở mình ngồi dậy, sau đó tự mặc quần áo.
Quần áo của cậu bé luôn rất sạch sẽ, mẹ nói một bộ quần áo không được mặc quá hai ngày. Nhưng cậu bé biết nhiều người có thể mặc một bộ quần áo trong vòng ba bốn ngày.
Mẹ cậu bé rất thích sạch sẽ.
Nghiêm Tương cũng thích sạch sẽ, bởi vì quần áo mặc lâu thực sự rất hôi. Nghiêm Tương không thể chịu được cái mùi đó.
Nghiêm Tương trượt xuống khỏi giường, đôi chân nhỏ vững vàng dẫm lên chiếc ghế đẩu nhỏ, sau đó thò chân xuống xỏ giày.
Cậu bé có thể tự mình làm tất cả những việc này, cậu bé đã là một đứa trẻ rất lớn rồi!
Rất giỏi!
Cậu bé bước ra khỏi cửa phòng, hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, ánh nắng chiếu vào sân cùng những viên sỏi lấp lánh trên con đường nhỏ.
Mẹ nói, một số nơi đặc biệt sẽ có những viên sỏi đặc biệt, nó trong suốt và sáng lấp lánh giống như đá quý, gọi là đá Vũ Hoa.
Mẹ nói nếu sau này có cơ hội, mẹ muốn đưa cậu bé đến nơi đó để nhặt đá Vũ Hoa, nhưng phải đợi đến khi cậu bé lớn lên mới được.
Nhưng Nghiêm Tương rất lo lắng, sợ đến khi cậu bé lớn, những viên đá Vũ Hoa đẹp đẽ đó sẽ bị người khác nhặt hết.
Cậu bé thấy trong cuốn sách địa lý có nói, rất nhiều loại đá phải mất đến hàng nghìn năm thậm chí hàng triệu năm mới hình thành được. Nghiêm Tương mới bốn tuổi thôi, hàng triệu năm đối với cậu bé thực sự quá dài.
Nếu bị nhặt hết rồi thì cậu bé sẽ không thể đợi được đến lần hình thành những viên đá mới tiếp theo.
Lo quá!
“Tương Tương, đi rửa mặt rồi ăn sáng đi!”
Hôm nay mẹ cũng mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ kèm theo nụ cười trên môi.
Mẹ của Nghiêm Tương luôn tươi cười khi nói chuyện với cậu bé, cũng không bao giờ tát vào gáy hay đá cậu bé, càng không bao giờ vặn tay hoặc véo đùi cậu bé.
Nghiêm Tương không hiểu phụ huynh của những đứa trẻ khác như thế nào, nhưng cậu bé có thể so sánh, sau khi so sánh, cậu bé thấy bố mẹ mình tốt hơn.
Mùa hè, giá để chậu rửa mặt được đặt cạnh giếng nước, mẹ đi tới múc một gáo nước từ thùng nước rồi đổ vào chậu rửa mặt.
Nước chảy ra từ giếng là nước ngầm, theo những gì Nghiêm Tương đọc được trong sách địa lý, nước ngầm đã được lọc qua tầng đá và đất, sạch hơn nước ao và nước sông, Dù sao cũng không có ai tắm rửa, giặt giũ, rửa rau hay đổ bô trong đó.
Sau khi Nghiêm Tương đọc được những nội dung liên quan, cậu bé vô cùng lo lắng về vấn đề nước sạch của người dân trong trấn.
Có mấy ngày cậu bé lo lắng đến mức không ăn nổi cơm.
Sau đó mẹ hỏi cậu bé là tại sao lúc nào cậu bé cũng cau mày, sau đó cậu bé kể cho mẹ nghe chuyện khiến mình lo lắng.
Mẹ xoa đầu cậu bé nói: “Không còn cách nào khác.”
“Nhưng người Trung Quốc chúng ta rất thông minh, từ xa xưa chúng ta đã chủ trương uống nước đun sôi, bởi vì nước sôi ở nhiệt độ cao chính là quá trình khử trùng nước và lọc sạch nước bẩn.”
“Còn nữa, mặc dù người dân trong thị trấn vừa giặt giũ vừa đổ bô nhưng nếu con quan sát kỹ thì sẽ thấy, mọi người lấy nước sông ở đoạn thượng nguồn, giặt giũ rửa rau ở đoạn giữa và đổ đồ bẩn ở dưới hạ nguồn. Nếu như có ai dám bơi ở đoạn thượng nguồn, bố mẹ họ sẽ đuổi theo đánh họ.”
“Nhìn đi, đây chính là trí tuệ của con người trong điều kiện hạn chế.”
Thì ra là vậy.
Nghiêm Tương hiểu rồi, không phải mọi người không nghĩ tới, mà là điều kiện khách quan có hạn. Người thông minh thì thời nào cũng có.
Hơn nữa mẹ còn nói cho cậu bé biết giải pháp thực sự: “Nước máy.”
“Sau khi được nhà máy nước lọc và khử trùng, nước sạch đạt tiêu chuẩn sẽ được đưa đến từng hộ gia đình từ bể chứa nước sạch của nhà máy nước qua đường ống.”
“Ừm… Bây giờ vẫn chưa thể đến từng hộ gia đình được. Con xem, đại viện có một bể nước máy công cộng nhưng nước sạch vẫn không thể đến nhà của mọi người.”
“Nhưng tương lai nhất định sẽ được. Trong tương lai, mỗi nhà đều có vòi nước máy riêng, chỉ cần vặn một cái là nước sạch sẽ chảy ra.”
“Thậm chí khi rửa mặt cũng không cần dùng chậu rửa mặt, có thể dùng nước máy, như vậy sẽ sạch hơn.”
“Trong tương lai, mỗi hộ gia đình đều có thể tắm ở nhà mình mà không cần phải đến nhà tắm công cộng.”
Khi Nghiêm Tương có thắc mắc về chuyện gì đó trong cuộc sống, mẹ luôn có thể nói cho cậu bé biết cách giải quyết. Mặc dù những cách mẹ nói bây giờ có thể vẫn chưa có nhưng mẹ tin chắc rằng tương lai nhất định sẽ có.
Thái độ của mẹ cũng làm ảnh hưởng đến Nghiêm Tương.
Thế nên Nghiêm Tương tin vào cái “tương lai” mà mẹ nói.
Bữa sáng là món mì vằn thắn thanh đạm, ăn kèm với dưa muối và trứng ốp la.
Nghiêm Tương ăn xong rồi mới đánh răng.
Điều này khác với thói quen đánh răng trước rồi mới ăn sáng của nhiều người.
Nhưng mẹ nói: “Con đánh răng trước khi đi ngủ vào buổi tối và cả đêm không ăn bất cứ thứ gì nên khoang miệng không bị bẩn. Vì vậy, khi con thức dậy vào buổi sáng, miệng con thực sự rất sạch.”

“Ăn sáng mới làm bẩn khoang miệng của con.”
“Nếu con đánh răng trước rồi mới ăn sáng thì coi như khoang miệng của con chỉ sạch được vài phút rồi lại bị thức ăn làm bẩn. Con sẽ mang theo cặn thức ăn thừa giữa kẽ răng và để nó lên men cả buổi sáng.”
“Nhưng nếu con ăn sáng trước rồi mới đánh răng thì ít nhất là đến trước bữa trưa, khoang miệng và răng của con sẽ sạch sẽ cả buổi sáng, giảm vi khuẩn sinh sôi, giữ hơi thở thơm tho.”
Bố nói rằng mẹ toàn nói mấy lời lẽ vô lý, bố chưa từng nghe thấy ai ăn sáng trước rồi mới đánh răng bao giờ.
Nhưng bố vẫn ngoan ngoãn làm theo, ngày nào cũng ăn sáng xong rồi mới đánh răng, sau đó mới đi làm.
Nghiêm Tương cũng đặc biệt đi hỏi Quân Quân xem cậu ấy đánh răng thế nào.
Quân Quân rất ngạc nhiên: “Cậu còn đánh răng nữa hả?”
Nghiêm Tương: “…”
Được rồi.
Nghiêm Tương rất bất lực.
Không phải cậu bé không muốn chơi với con chiến hữu của bố. Nhưng đầu tiên, các anh chị lớn thường thì sẽ không chơi với đứa trẻ nhỏ như cậu, bọn họ đi một bước bằng cậu bé đi ba bước, cậu bé muốn đuổi kịp tốc độ của họ thì phải chạy theo.
Nhưng đối với những đứa trẻ trạc tuổi mình, đôi khi Nghiêm Tương lại thấy đầu óc chúng chẳng chứa cái gì cả.
Có lúc rất khó để giao tiếp.
Nhất là những đứa trẻ được ra ngoài chơi đều là những đứa trẻ chưa vào mẫu giáo. Những đứa trẻ này hoàn toàn không biết nghe theo những yêu cầu chỉ huy, thật sự là rất khó.
Thêm vào đó là đủ loại tiếng hét, tiếng ồn ào của trẻ con, thế nên từ trước đến nay, Nghiêm Tương vẫn thích tự mình chơi ở nhà hơn.
Những cuốn truyện tranh giới hạn đã được cậu bé xem không biết bao nhiêu lần, cũng nhờ mẹ nói đi nói lại suốt nên cậu bé cũng học thuộc lòng chữ từ lâu.
Hố cát cũng rất thú vị, có thể tạo hình vô tận.
Niềm vui thực sự là khi mẹ phát hiện ra cậu bé biết chữ.
Thật ra sau này Nghiêm Tương cũng không nhớ rõ ngày hôm đó là ngày nào, tóm lại là năm đó, mẹ có vẻ quan tâm đến cậu bé nhiều hơn, cũng trở nên thú vị hơn.
Mẹ kể cho cậu bé nghe rất nhiều câu chuyện mà cậu bé chưa từng nghe, những câu chuyện ấy dường như kể mãi cũng không thể hết.
Sau đó cậu bé đến huyện và kể những câu chuyện đó cho các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo nghe, không chỉ có các bạn nhỏ mà cả các cô giáo cũng rất thích nghe.
Các cô giáo kinh ngạc: “Tương Tương, sao em biết nhiều chuyện thế?”
Nghiêm Tương nói: “Là mẹ em kể cho em nghe đó.”
Các cô giáo dường như coi điều này là điều rất hiển nhiên: “Mẹ của Tương Tương là nhà văn mà, chắc cô ấy phải đọc qua không biết bao nhiêu cuốn sách rồi.”
“Cô ấy và thư ký Hoàng, ai viết hay hơn nhỉ?”
“Cái này thì không biết được.”
“Hai người họ đều viết hay.”
Nghiêm Tương mơ hồ nhớ lại năm đó, bỗng nhiên mẹ trở nên rất hiểu cậu bé.
Trước đây mẹ còn nói cậu bé kỳ lạ, sao lại không giống với những đứa trẻ khác. Nhưng từ năm đó trở đi, mẹ không bao giờ nói như vậy nữa.
Mẹ cố gắng hết sức để tìm thêm nhiều sách cho cậu bé đọc, sách chữ, sách tranh, sách có đủ loại ký hiệu.
Không hiểu cũng không sao, không biết nghĩa của nhiều danh từ cũng không sao, mẹ nói: “Cứ đọc đi.”
Từ năm đó trở đi, cậu bé và mẹ đã có bí mật nhỏ của riêng họ.
Nghiêm Tương không giống những đứa trẻ khác, cậu bé càng đọc sách thì càng nhận ra điều này, cậu bé cũng hiểu vì sao mẹ không cho mình nói chuyện nhiều ở bên ngoài.
Thậm chí ngay cả bố cũng không biết bí mật của bọn họ.
Mẹ nói: “Như vậy thì mọi người sẽ vui hơn một chút.”
Phải đến khi lớn lên, Nghiêm Tương mới có thể hiểu hết được điều này.
Mẹ không chỉ tìm sách cho cậu bé đọc, kể cho cậu bé nghe đủ loại chuyện, mẹ còn rất thích đưa cậu bé ra ngoài.
Bãi sông trong thị trấn nhỏ đã lưu giữ rất nhiều kỷ niệm của Nghiêm Tương.
Những viên đá ở bãi cạn sáng lấp lánh trong nước.
Hình dạng tròn trịa của chúng là do nước sông không ngừng chảy xiết làm mài mòn các góc cạnh.
Mẹ luôn từ từ kể cho cậu bé nghe rất nhiều điều trong cuộc sống.
Những điều đó được gọi là kiến thức thông thường đối với mẹ và cậu bé
Nhưng sau khi Nghiêm Tương lớn lên và tiếp xúc với rất nhiều người, cậu bé mới nhận ra rằng, hóa ra không phải ai cũng có hiểu biết về những kiến thức thông thường này.
Trong thời đại giao thông và thông tin liên lạc chưa phát triển, mọi người không chỉ có rất ít kiến thức mà thậm chí những kiến thức thông thường cũng biết ít đến đáng thương.
Nhưng còn mẹ cậu, tại sao mẹ lại biết nhiều thứ như vậy?
Cho đến rất lâu sau đó, Nghiêm Tương mới nhận ra đây là một chuyện vô cùng kỳ lạ.
Khi còn nhỏ, cậu bé cho rằng đó là điều hiển nhiên.
Dòng sông sáng lấp lánh.
Những chú cá nhỏ bơi lội.
Mẹ nói với cậu bé rằng có thể bơi nhưng phải có bố đi cùng. Mọi hoạt động của trẻ em đều phải được đặt trong phạm vi an toàn.
Nghiêm Tương cũng nói như vậy với những đứa trẻ khác, nhưng những đứa trẻ đó căn bản không nghe, còn cười nhạo cậu bé.
Thật làm người ta bất lực.
Những sự hạn chế của mẹ không ảnh hưởng đến niềm vui của cậu bé.
Bởi vì bố thường đưa cậu bé đi bơi. Một đứa trẻ ngoan ngoãn không cần phải xuống sông một mình khi không có người lớn trông coi.
Tại sao bố mẹ của những đứa trẻ khác lại không như vậy nhỉ?
Thật là khó hiểu.
Tuổi thơ trôi qua rất nhanh.
Sau này Nghiêm Tương nhớ lại thì cậu bé mới kinh ngạc mà phát hiện ra rằng thời thơ ấu vui vẻ nhất của cậu bé lại trùng với những thời kỳ quan trọng trong lịch sử.
Cậu bé cũng đã đọc nhiều tác phẩm văn học và rất ngạc nhiên khi thấy chúng khác xa so với những gì cậu bé nhớ.
Cậu bé sống trong sự đồng hành của bố mẹ, dường như luôn sống trong thiên đường hạnh phúc.
Những tia nắng trong sân, những giấc ngủ trưa, những lúc thức dậy rửa chân bằng dòng nước ngầm mát lạnh từ giếng.
Rau xanh còn đọng sương trong sân nhà.
Cơn gió mạnh thổi qua phía sau yên xe đạp.
Những hàng cây dương thẳng tắp hai bên đường, hiệu ứng Tyndall của ánh nắng chiếu vào.
Sau này Nghiêm Tương đã viết trong hồi ký:
[Mỗi đứa trẻ đều nên có một tuổi thơ như vậy, bất kể chúng có khác biệt với người thường hay không. Khi ở độ tuổi đó, chúng chỉ là những đứa trẻ mà thôi.]
Ngoại truyện: [Cuộc sống thường ngày của Nghiêm Tương ở trạm phát thanh].
Mẹ không có đồng hồ nhưng Nghiêm Tương có thể dựa vào cảm giác để nói ra thời gian đi hết đoạn đường này.
Lần đầu tiên cậu bé nói với mẹ, mẹ rất ngạc nhiên, sau đó xoa đầu cậu bé, cười thở dài: “Ôi, thiên tài no bụng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK