Bây giờ vẫn là tháng Chín, thời tiết lúc bốn giờ chiều thật hoàn hảo.
Kiều Vi vui vẻ đi trên đường: “Con nhìn kìa, nhiều chim quá!”
“Hôm nay con ở nhà trẻ đã làm gì? Kể cho mẹ nghe đi.”
Nghiêm Tương nắm lấy thắt lưng của cô, nói: “Chơi trò chơi, kể chuyện cổ tích ạ.”
“Con thấy vui không?”
“Dạ có.”
Con trai vui là được. Kiều Vi còn lo lắng rằng cậu bé không hòa nhập được với các bạn rồi cảm thấy cô đơn. Lúc trước Nghiêm Tương không thích chơi đùa cùng Quân Quân, cậu bé thích chơi một mình hơn.
Hoặc dành thời gian ở cùng người lớn, như lúc ở trạm phát thanh chẳng hạn.
Cậu bé có thể sống tốt ở nhà trẻ, vậy thì Kiều Vi an tâm rồi.
Thật ra dù cô không thoải mái trong công việc cũng không thành vấn đề. Kiều Vi đã là một người trưởng thành, cô có thể tự mình đối mặt và giải quyết.
Cô chỉ sợ Nghiêm Tương ở bên ngoài không vui mà thôi. Nếu chuyện xảy ra thật, cô sẽ phải tìm cách quay lại ủy ban thị trấn.
Nghiêm Tương ở đài phát thanh thật sự rất vui vẻ. Cậu bé thoải mái như ở nhà vậy.
Cũng may là không có việc gì.
“Nắm lấy tay mẹ!” Kiều Vi nói. “Chúng ta về nhà…”
“A, nhìn kìa, là con bò!”
Nghiêm Lỗi vừa về đến nhà, việc đầu tiên là hỏi Kiều Vi: “Hôm nay thế nào rồi?”
Kiều Vi bật cười: “Anh đang lo lắng chuyện gì?”
“Không có. Anh chỉ muốn biết mọi việc có suôn sẻ không.” Nghiêm Lỗi nói.
Đúng là lừa gạt, trong ánh mắt đều mang theo sự lo lắng.
“Em là một người trưởng thành rồi, có suôn sẻ hay không thì em đều có thể đối mặt. Em cũng không phải là trẻ con.” Kiều Vi cười nói: “Anh đừng lo lắng quá.”
Nghiêm Lỗi nói: “Chủ yếu là huyện uỷ và thị trấn không giống nhau.”
“Em biết, điều đó khá rõ ràng.”
Kiều Vi vừa nói như vậy, Nghiêm Lỗi biết chắc chắn là cô đã gặp phải chuyện gì rồi.
“Cũng không có gì, chỉ là tật xấu chỉ tay năm ngón a! Có thể do em là cấp dưới.”
Nghe cô nói vậy, Nghiêm Lỗi trầm ngâm nhìn cô.
“Anh nhìn gì đó?” Cô hỏi.
“Thật sự là em không bị ai ức hiếp à?” Nghiêm Lỗi lo lắng.
Hoá ra là anh muốn quan sát tâm trạng của cô để xem thử cô có bị ức hiếp không.
Kiều Vi cười rạng rỡ: “Anh yên tâm đi.”
Yên tâm gì chứ?
Yên tâm về việc cô có khả năng giải quyết, đối mặt với những chuyện không tốt hay có năng lực ổn định tâm trạng của bản thân?
Thay vì tức giận.
Đúng không? Nghiêm Lỗi hiểu như vậy.
Anh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Ngày thứ hai đi làm, cô đưa Nghiêm Tương đến nhà trẻ trước: “Ngày hôm nay Tương Tương phải học thật vui nha, có chuyện gì vui thì kể cho mẹ nghe, nếu có chuyện không vui cũng phải kể cho mẹ, được chứ?”
Nghiêm Tương giòn giã đồng ý: “Được ạ.”
Cô giáo khen một câu: “Đứa trẻ mặc đồ thật sạch sẽ, gọn gàng.”
Kiều Vi chỉ cười một tiếng.
Lúc đầu ở thị trấn, cô chỉ muốn để Nghiêm Tương sống bình yên, không tranh không đấu, không muốn cậu bé bị lạc lõng. Nhưng khi đến huyện, ngày hôm qua cô thấy cô giáo nhà trẻ mắt chó xem thường người khác nên hôm nay cô bắt đầu chưng diện cho Nghiêm Tương.
Giá trị nhan sắc của Nghiêm Tương vô cùng cao, lại kết hợp với quần áo sạch sẽ, gọn gàng khiến cho trái tim mọi người đều tan chảy.
Phải biết rằng thời điểm này có rất nhiều đứa trẻ hi sinh nhan sắc mà mặc quần áo lớn hơn người, để có thể mặc thêm mấy năm nữa.
Càng có rất nhiều đại gia đình cho con mình mặc lại quần áo của anh chị trong nhà, mặc dù quần áo đã quá cũ.
Đây là đặc điểm của thời kì này, kể cả cơ quan huyện uỷ cũng như vậy.
Mới vừa vào phòng làm việc, trưởng ban Chu lập tức nói cho cô biết: “Bí thư tìm cô.”
Kiều Vi trả lời: “Được”, cô đặt cặp xách và bình nước xuống rồi đi đến văn phòng.
Chân trước vừa đi, chân sau đã có một đồng nghiệp qua đây: “Ôi chao, người đâu rồi? Tôi mới vừa thấy cô ấy đi vào mà tại sao mới quay người đã không thấy đâu nữa?”
Một nhân viên khác nói: “Cô ấy đi đến văn phòng rồi.”
Vừa đến phòng làm việc thì lãnh đạo đã cho gọi.
Người trước mặt tặc lưỡi một cái, nhìn bình nước và cặp sách trên ghế của Kiều Vi: “Mỗi ngày đều đem bình nước theo, chả biết khoe khoang cho ai xem.”
Bình nước quân đội là mặt hàng mới, hiện tại đang rất phổ biến trong huyện thành.
Nhưng đây là hàng quân đội, không có cách nào lấy được. Có vài người nghĩ cách lấy được nhưng cũng đã cũ, tróc sơn, sứt mẻ rồi, vậy mà vẫn luôn mang theo.
Còn cái của Kiều Vi hoàn toàn mới.
Mỗi ngày Kiều Vi đều mang theo là bởi vì cô đạp xe hết 40 đến 50 phút, còn chở thêm một đứa trẻ, vận động nhiều nên cô hay dừng lại để uống nước.
Đương nhiên người nói chuyện không biết điều này, muốn giao việc cho Kiều Vi nhưng không thấy người đâu nên hừ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Người gọi Kiều Vi là bí thư Mạnh.
Ông ta chỉ đích danh muốn mượn tạm Kiều Vi nên đương nhiên là cần cô. Hôm qua ông ta lỡ nói một câu, Kiều Vi đã bị bí thư Hoàng sắp xếp làm việc ở phòng tuyên truyền, người mới cần thích nghi với môi trường mới. Vậy nên ông ta để cho cô có thời gian thích nghi, không gấp gáp giao việc cho cô.
Ngày hôm nay bắt đầu giao việc rồi.
“Có hai chủ đề là Quốc khánh và việc sáp nhập huyện trấn, cô xem thử làm sao kết hợp hai chuyện này thành một để đi tuyên truyền.” Ông ta nói.
Kiều Vi trầm ngâm một lúc, xin ý kiến chỉ đạo: “Bản thảo này nên lấy mặt trên hay mặt dưới?”
Cô phải tìm hiểu kĩ khán giả của mình là ai, không thể nói là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ được. Cuối cùng thì nói chuyện với lãnh đạo không giống nói chuyện cùng nhân dân.
Bí thư Mạnh nhìn cô hỏi: “Tiểu Kiều năm nay bao nhiêu tuổi?”
Kiều Vi nói: “Tôi 22 tuổi rồi.”
Bí thư Mạnh khen ngợi: “Trẻ vậy sao.”
Nhưng ông ta lập tức nói: “Người trẻ nên có tinh thần làm việc của người trẻ. Không nên làm việc giống người già, nhìn rất khó chịu.”
Kiều Vi dừng một chút, nói: “Ngài nói rất đúng, tôi hiểu rồi.”
Cô đến từ tương lai, kiến thức rộng, lại từng làm qua nhiều chức vụ nên có phần tự kiêu rồi.
Ở trấn nhỏ có thể khôn khéo, vì thực tế trấn nhỏ không phân cấp bậc nghiêm ngặt như chốn quan trường, càng không đấu đá nhau.
Cũng không phải không có, nhưng trấn nhỏ kia không thực sự là đấu đá, chỉ là những chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi.
Cô suýt nữa quên nơi này là thế giới trong sách, trấn Hạ Hà Khẩu là sân khấu chính trong sách, bài trí đơn giản, tập trung vào những điều ngọt ngào.
Kiều Vi ngoài ý muốn rời khỏi trấn nhỏ, thoát khỏi sân khấu chính, bắt đầu đối mặt với những chuyện không có trong nguyên tác .
Cần phải loại bỏ suy nghĩ “Tôi cao hơn một bậc so với người của thế giới này .”
Khi một đứa trẻ nói dối, người lớn có thể thấy rõ ràng. Tương tự, khi cấp dưới tỏ ra thông minh thì lãnh đạo cũng thấy rất rõ ràng.
Sở dĩ họ làm lãnh đạo, đương nhiên có chỗ hơn người. Cấp càng cao, chỉ số kép càng cao, kinh nghiệm cuộc sống và làm việc càng phong phú, con mắt nhìn đời cũng tinh tường hơn hẳn.
Cố tình đón ý nói hùa, cấp trên không phải người ngu. Nếu khiến họ không thích, để lại ấn tượng xấu thì sẽ không dễ dàng trở mình.
Mặc dù Kiều Vi là người trưởng thành trong xã hội, nhưng sự hiểu biết về chốn quan trường vô cùng ít.
Tuy nhiên, điều đó lại phù hợp với thân phận của cô. Sự khôn khéo giống như tính cách trời sinh của cô, còn hiểu biết thì dựa vào kinh nghiệm. Chẳng qua cô chỉ là một phát thanh viên trẻ tuổi ở trấn nhỏ mà thôi.
Bí thư Mạnh nhắc nhở cô, cô lập tức hiểu rõ và học hỏi, bí thư Mạnh gật đầu.
Kiều Vi xác nhận cùng bí thư: “Việc này khi nào ngài cần?”
Bí thư Mạnh nhớ ngày đầu họp cô đã hiểu rõ mọi việc, sáng hôm sau đã đưa bản thảo tới, nghe nói là thức đêm viết.
Người trẻ bây giờ quả thật liều mạng.
Thực sự liều mạng, từ trấn trên liều mạng đến nơi này.
Bí thư Mạnh cho cô thời gian hai ngày: “Thứ hai tuần sau gửi cho tôi.”
Hôm nay là thứ bảy, hết tuần này sẽ hết hạn.
Thời gian như vậy đã rất dư dả rồi. Kiều Vi trả lời: “Được.”
Tuy chưa chín chắn nhưng lại có chí cầu tiến.
Kiều Vi vừa từ trong phòng của bí thư đi ra, bí thư Hoàng đã cười hỏi: “Thích nghi được chưa?”
“Vẫn ổn.” Kiều Vi trả lời.
“Bí thư sắp xếp nhiệm vụ cho cô rồi sao?”
“Ừm, viết bản thảo.”
“Cố gắng viết thật tốt.” Bí thư Hoàng động viên cô.
Bí thư Hoàng gặp ai cũng vui vẻ, lại nói chuyện tử tế nên Kiều Vi có ấn tượng rất tốt với anh ta.
Trên đường trở về, trong đầu cô đã suy nghĩ vài điều. Chuyện đầu tiên khi trở lại phòng là báo cáo với trưởng ban Chu: “Bí thư sắp xếp nhiệm vụ cho tôi, viết bản thảo về Quốc khánh.”
Trưởng ban Chu ôn hoà đứng lên: “Cố gắng viết thật tốt.”
Kiều Vi nói: “Tôi muốn xem các bản thảo trước kia để tham khảo thêm.”
Quả thật là một người làm việc cẩn thận, không phải là người thích khoe khoang, làm bừa như ông ta nghĩ. Ấn tượng của trưởng ban Chu đối với cô đã thay đổi, chỉ chỗ cho cô: “Hộc tủ thứ ba.”
Tài liệu được sưu tầm ở phòng tuyên truyền không ít. Trong ngăn kéo thứ ba có một văn kiện, mở ra thì tất cả đều là tài liệu về chủ đề Quốc khánh năm ngoái của huyện và có cả những huyện, thành phố khác. Những tài liệu này đều được sưu tầm, sắp xếp lại rất tốt.
Trong thời đại này thì phải dựa vào những thứ như vậy.
Lật mấy trang, cô vừa học tập vừa tóm tắt lại những ý chính để viết vào giấy.
Đột nhiên có một người đi qua, đập xuống bàn cô một chồng giấy tờ: “Cô mau đóng cái này thành sách đi.”
Kiều Vi đảo mắt, thấy được ít nhất có một người đang uống trà, một người thì đọc báo, không phải không có người rảnh rỗi để làm việc.
Cô nói: “Tôi không làm được, lãnh đạo vừa mới giao nhiệm vụ cho tôi, tôi phải viết bản thảo, đang tra tài liệu.”
Người kia khó chịu: “Vậy cũng không thể không làm việc khác được. Người mượn tạm chính là để làm những việc như này.”
Vậy là đến làm trâu ngựa a! Coi như trâu ngựa cũng không thể làm nhiều việc cùng một lúc được, cũng không phải Na Tra.
Kiều Vi hỏi: “Cô tên là gì?”
Người kia sửng sốt một chút: “Hả?”
Kiều Vi đứng lên: “Tôi phải nói chuyện với bí thư Hoàng rồi, phòng bên này sắp xếp công việc khác cho tôi, việc mà bí thư Mạnh giao cho chỉ có thể gác qua một bên. Nếu bí thư Hoàng muốn hỏi tôi là người nào sắp xếp thì tôi phải báo cáo, bằng không bí thư Hoàng còn tưởng rằng tôi là một nhân viên mượn tạm nên lười biếng.”
Người kia há miệng, cuối cùng tức giận nói: “Được rồi, cô cứ làm việc của mình đi.”
Một chồng giấy tờ ôm tới như nào thì ôm đi như vậy.
Kiều Vi ngồi xuống, cúi đầu tiếp tục viết bản thảo.
Từ khóe mắt có thể cảm nhận được những người khác ở trong phòng nháy mắt với nhau.
Còn có người khó hiểu: “Hiện tại khó sai khiến người mượn tạm như vậy sao?”
Kiều Vi cong cong khoé miệng, không phản ứng gì. Tiểu quỷ khó dây dưa, cùng tiểu quỷ dây dưa chỉ lãng phí thời gian. Chỉ cần từ chối là được.
Nhất là đối với bài kiểm tra mức độ nghe lời này, không nên nói lý lẽ, chỉ có thể chống đối hoặc nghe theo.
Có điều, cô nghĩ thầm: lợi dụng thư ký Hoàng thật tốt.
Cấp bậc của cô thấp, nếu như mang bí thư Mạnh ra để ra oai thì nghe rất viển vông. Tuy rằng công việc này thật sự là do bí thư Mạnh sắp xếp.
Nhưng vừa mang bí thư Mạnh ra thì trong nháy mắt cảm giác được không khí xung quanh thay đổi, cảm giác áp bức vô cùng chân thật đã tới rồi.
Người khác đã thất bại trong bài kiểm tra mức độ nghe lời dành cho cô, lợi ích là khiến người thăm dò kinh ngạc, lại khiến cho mọi người hiểu rõ tuy cô là người mượn tạm nhưng không phải quả hồng mềm, về sau nếu ai còn kiếm chuyện với cô đó là tự rước lấy nhục.
Chỗ xấu là những người trong phòng không để ý tới cô.
Đến giờ cơm trưa, những người trong phòng cùng nhau đi ra. Ngày hôm qua như vậy còn có thể nói là không quen nhưng hôm nay vẫn thế thì là cố ý rồi.
Nhưng Kiều Vi đã đợi một ngày nên không cần trưởng ban Chu kêu cô, đến thời gian cô đã từ ngăn kéo lấy ra một cái hộp cơm, nhanh chóng đi đến căn tin.
Cơm là người, cơm là linh hồn.
Điều thú vị là, rõ ràng những người khác cùng nhau cô lập cô. Cô không quan tâm, thậm chí không tức giận nhưng những người cô lập cô lại tức giận.
“Cô ta bị sao vậy!”
“Đừng để ý tới cô ta, để xem cô ta chịu được mấy ngày.”
Sau khi Kiều Vi ăn cơm xong, cô rửa sạch hộp cơm, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn thời gian nên đi ra khỏi phòng làm việc.
Ai nhìn ra được cô đang bị ức hiếp chứ, không hề.
Có phương tiện di chuyển là xe đạp thực sự rất tiện lợi. Kiều Vi đạp xe đến cửa hàng bách hoá.
Cửa hàng bách hoá cách trụ sở nhà nước của huyện không xa, nhưng nếu đi bộ sẽ tốn kha khá thời gian. Có xe đạp thì thuận tiện hơn nhiều.
Cô mua một túi bánh đào.
Thời kì này, bánh đào là đồ tốt, dù tự mình ăn hay tặng người khác đều tốt.
Cô đạp xe trở về như một cơn gió. Mang theo túi bánh đào đi vào nhà trẻ.
“Cô giáo Hạ, cô giáo Hạ.” Cách một cái lan can, cô nhỏ giọng gọi.
“Mẹ của Nghiêm Tương đấy à.” Không biết chuyện gì xảy ra mà cô giáo Hạ lại cười chân thành với cô.
Hôm qua các giáo viên biết cha mẹ của Nghiêm Tương là cán bộ nên mọi người đều tươi cười đối với cô, có điều nụ cười của cô giáo Hạ hôm nay tự nhiên và chân thành hơn thường ngày.
Chị ta đi qua nói với cô: “Bọn trẻ đều ngủ rồi.”
“Không phải, tôi tới đây không phải nhìn đứa trẻ.” Kiều Vi kín đáo đưa túi bánh đào cho cô giáo Hạ: “Tôi có mua một ít bánh đào. Các thầy cô đã cực khổ rồi, tranh thủ bọn trẻ ngủ mà nghỉ ngơi một chút đi, uống miếng trà, ăn miếng bánh đào, thả lỏng một chút.”
“Ai da, chuyện này không tốt lắm, khiến cô tốn kém rồi.” Cô giáo Hạ khách sáo đẩy lại.
Kiều Vi cười tủm tỉm: “Đừng khách sáo, Nghiêm Tương yêu mến cô. Nhanh cầm đi, tôi phải trở về làm việc rồi. Nếu tôi về trễ sẽ bị lãnh đạo quở trách.”