Trong nhà tắm có rất nhiều tạp âm ồn ào, những người xung quanh không để ý đến những gì bọn họ đang nói, nhưng vì giọng của hai cô ngày càng to nên người bên cạnh cũng nhìn sang.
Kiều Vi nói: “Tôi biết cô còn là thiếu nữ, nhưng thiếu nữ như các cô đừng cậy mình còn trẻ mà chê những phụ nữ đã kết hôn như chúng tôi. Rạn da thì sao, ai đẻ con xong chả có vết rạn trên bụng chứ? Trừ khi cô không sinh con. Tiểu Lâm này, chẳng lẽ sau này kết hôn xong cô không định đẻ con à?”
Kiều Vi nhìn Lâm Tịch Tịch, đợi cô ta trả lời.
Lâm Tịch Tịch nghẹn họng.
Cô ta không thể nói là “không sinh”. Câu trả lời đó không những đi ngược lại với tư tưởng chủ đạo của thời đại này, mà cũng đi ngược lại với quan niệm của chính cô ta.
Trong tiểu thuyết, Lâm Tịch Tịch vẫn sinh con, trói chặt Nghiêm Lỗi.
Giờ bảo cô ta phải trả lời thế nào?
Lúc Lâm Tịch Tịch miệt thị cơ thể của Kiều Vi, thật ra cô cũng chưa tức giận lắm.
Thiếu nữ nhìn như hoa như ngọc này thực chất là một bà cô già, tam quan của cô ta khác Kiều Vi cả một thời đại.
Kiều Vi không thể tranh luận hơn thua với một bà lão tóc bạc trắng trên đường.
Nhưng Kiều Vi chợt nhớ đến chuyện Lâm Tịch Tịch đã sinh rất nhiều con cho Nghiêm Lỗi, sau này gia đình bọn họ còn rất náo nhiệt nữa.
Mà trong khung cảnh vui vẻ đó, tiểu thuyết tình cờ nhắc đến “Nghiêm Tương lặng lẽ quan sát ở góc phòng”.
Kiều Vi nhớ đến chi tiết này, bỗng nhiên nổi giận… Cô gái vốn dĩ bị bệnh tật và sống chết giày vò thành một người lành tính đột nhiên nóng giận.
Vì thế cô mới phản kích Lâm Tịch Tịch.
Hai vợ chồng đoàn trưởng Triệu còn đang tìm đối tượng kết hôn cho Lâm Tịch Tịch, sao cô ta có thể nói “không định sinh con” được chứ.
Trong nhà tắm, nhà vệ sinh công cộng và nhà ăn đều là những nơi xã giao rất quan trọng của phụ nữ. Nếu hôm nay Lâm Tịch Tịch nói một câu “Tôi không sinh”, thì ngày mai có thể sẽ truyền khắp đại viện thông qua miệng của những người phụ nữ này. Lúc đó còn giới thiệu đối tượng cho cô ta thế nào được, người ta lại chẳng tránh xa ba mét à.
Chị Dương nói đỡ cho Lâm Tịch Tịch: “Đã kết hôn thì tất nhiên phải sinh con rồi, còn phải nói sao.”
“Thì được rồi, cho nên Tiểu Lâm đừng chê bụng phụ nữ đã kết hôn như chúng tôi xấu nữa nhé.” Cô nói: “Chỉ là chưa tới lúc thôi, cứ đợi đi, rồi cô cũng sẽ có ấy mà.”
Những người phụ nữ xung quanh đó đều nghe thấy, trợn mắt nhìn Lâm Tịch Tịch.
Nhưng Lâm Tịch Tịch là người khởi xướng, Kiều Vi chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi.
Bởi vì cô nhớ đến Nghiêm Tương trong sách, nên cảm xúc của Kiều Vi bị ảnh hưởng bởi nguyên chủ. Sau khi phòng vệ chính đáng thì cô bắt đầu phản công.
“Mấy cô gái trẻ các cô, tuy là tuổi trẻ lại còn xinh đẹp, nhưng đừng có mở miệng bảo là chồng tôi có chê bụng tôi xấu không. Chẳng lẽ khi phụ nữ mang thai, đứa trẻ là từ trên trời rơi xuống à? Bọn tôi cũng phải có chồng mới có thai được. Bọn tôi mang thai mười tháng, bụng mang dạ chửa căng phình ra, đám đàn ông đã không thể chia sẻ với bọn tôi dù chỉ là một chút. Sao lại chê vết rạn trên bụng chúng tôi chứ? Hơn nữa, nếu như đàn ông đã có vợ mà ghét vợ mình thì yêu ai? Chẳng lẽ yêu một cô gái nhỏ như cô à?”
Lâm Tịch Tịch là hoa khôi trong thôn, vừa trẻ vừa xinh đẹp.
Hơn nữa cô ta còn là nữ chính, có hào quang của nhân vật chính.
Lâm Tịch Tịch là một cô gái nông thôn, nhưng lại nhận được buff “ra nắng không đen”, da dẻ trắng trẻo, chị Dương đứng cạnh cô ta thì chẳng khác gì cục than.
Hơn nữa, lúc ở quê Lâm Tịch Tịch thật sự có làm việc, cô ta lao động chân tay chứ không làm việc nhẹ nhàng gì. Cường độ lao động cao khiến cơ thể của cô ta rất săn chắc, cực kỳ khỏe mạnh.
Thảo nào khi cô ta thấy Kiều Vi bị rạn da thì cảm thấy mình hơn người.
Nông thôn có nhiều lính nên tất nhiên cũng sẽ có rất nhiều người nhà là phụ nữ nông thôn.
Hiện giờ chồng của họ đều có triển vọng, vẫn chưa già, còn là thanh niên trẻ cường tráng, nhưng đó cũng là độ tuổi không biết thân biết phận nhất. Bọn họ cần phải đề phòng những cô gái trẻ như thế này.
Kiều Vi vừa nói xong, có mấy ánh mắt sắc bén xung quanh đảo qua người Lâm Tịch Tịch.
Lâm Tịch Tịch: Tấn công!
Kiều Vi: Trả đòn!
Chị Dương vỗ vỗ cánh tay Lâm Tịch Tịch: “Phụ nữ sinh con ai mà không có sẹo trên bụng? Cậu của cháu mà dám chê mợ, để xem mợ có nặn lão ấy thành vỏ bánh bao mà không cần cây lăn bột không! Cháu nói thử xem!”
Đúng lúc này, Anh Tử cào vào tấm vách ngăn giữa phòng tắm và phòng thay đồ, kêu lên thật to: “Mẹ! Mẹ làm gì vậy! Mau tới đây đi, ở đây có vòi nước này!”
Chị Dương đáp lời: “Mẹ tới ngay đây! Con ở đó trước đi!”
Nói đoạn chị ta chộp lấy bé Năm đang không mặc quần áo rồi lao vào phòng tắm như một cơn gió.
Kiều Vi bưng chậu tắm đi vào.
Phòng tắm được bao phủ bởi làn khói trắng xóa, không gian nóng bức ngột ngạt. Tiếng nước chảy ào ào, những người Kiều Vi quen biết ở trong phòng tắm này đều gân cổ quát tháo, đâu đâu cũng là người.
Lúc còn học đại học, phòng ký túc xá của Kiều Vi có phòng tắm riêng, thế nên cô chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác tắm tập thể xưa cũ thế này. Kiều Vi không khỏi cảm thấy mới mẻ.
Cô đi loanh quanh nhưng vẫn không tìm được chị Dương và hai cô con gái, chỉ có người đứng tắm dưới vòi nước thay đổi liên tục. Kiều Vi nhanh chóng tìm được một vòi còn trống.
Mặc dù hôm qua Kiều Vi đã tắm rồi, nhưng dù sao cũng không thoải mái bằng việc tắm dưới vòi nước chảy. Thế nên cô không e dè mà lao tới chỗ vòi trống ở kia.
Lâm Tịch Tịch đi theo sau Kiều Vi.
Khi cô ta trở về từ cõi chết, máy nước nóng tại gia vẫn chưa được phổ biến đến thành phố loại ba, nên Lâm Tịch Tịch vẫn luôn tắm trong phòng dành cho nhân viên nhà máy. Cũng giống như lúc trước, cô ta quen thuộc với loại nhà tắm tập thể này hơn Kiều Vi, vì vậy Lâm Tịch Tịch cũng nhanh chóng tìm được chỗ cho mình.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Kiều Vi qua khoảng trống giữa các tấm ngăn. Nhưng Kiều Vi không làm gì đáng nghi cả, cô chỉ đơn giản là đang đi tắm thôi.
Lâm Tịch Tịch có chút nản lòng.
Đến lúc gội đầu, Lâm Tịch Tịch mới nhận ra cô ta không mang theo dầu gội. Cô ta chỉ đem theo hai miếng xà phòng được cắt nhỏ, vốn là một miếng cho cậu, miếng còn lại thì cho mợ.
Ở thời đại chưa phát triển này chưa hề xuất hiện dầu gội đầu có hương thơm.
Lâm Tịch Tịch lau mặt, định đi tìm chị Dương. Nhưng phòng tắm này đông người như thế, cô ta đành phải hét “Mợ ơi”, “Mợ ơi”!
Chẳng mấy chốc, cô ta đã tìm được chị Dương và hỏi xin một ít xà phòng. Chị Dương đồng ý, còn không quên dặn dò: “Dùng xong thì nhanh mang về cho mợ nhé!”
Ba mẹ con chị Dương một lớn hai nhỏ đang dùng chung một cái vòi nước, và cả ba người đều cần phải gội đầu.
Lâm Tịch Tịch đồng ý, cầm miếng xà phòng quay lại vòi nước của mình. Bỗng nhiên trong lòng dâng lên một ý nghĩ.
Đàn ông vốn tắm rất nhanh, nhất là đàn ông sống trong quân đội.
Lâm Tịch Tịch nhanh chóng gội đầu…
Kiều Vi rất thích tắm rửa bằng nước nóng, nhưng miếng xà phòng thô sơ này lại khiến cô khó chịu.
Sau khi tắm rửa, bụi bặm mệt mỏi trên người cũng trôi đi không ít. Cô nhìn xung quanh mới thấy chị Dương đang đứng ở chỗ vòi nước cách cô không xa. Gội đầu cho bé Năm xong, chị ta và Anh Tử cọ lưng cho nhau còn bé Năm thì nằm bò trên mặt đất, đang nghịch ngợm nạy mấy viên gạch trên sàn nhà.
Kiều Vi vắt khăn, lau đi những giọt nước còn đọng trên tóc và cơ thể, không quên nói với chị Dương: “Tôi đi ra ngoài trước.”
Chị Dương nhìn sang bé Năm, vốn định mở lời nhờ Kiều Vi giúp chị ta mang con bé ra ngoài trước. Nhưng nghĩ tính tình Kiều Vi vốn lạnh lùng xa cách, chị ta mấp máy môi muốn nói rồi lại thôi, cũng không nói thêm gì.
Nhưng Kiều Vi ở trong bệnh viện quanh năm, sự tinh tế khi đoán ý qua nét mặt là kỹ năng không thể thiếu. Mặc dù chị Dương không nói ra, nhưng Kiều Vi vẫn đoán được ý nghĩ của chị ta.
Dù gì chị ta cũng đã giúp chăm sóc Nghiêm Tương mấy ngày, nên Kiều Vi chủ động lên tiếng: “Bé Năm tắm xong chưa? Đi chơi với dì nhé?”
Chị Dương nở nụ cười vui mừng, vội vàng choàng khăn tắm lên người bé Năm rồi nhanh chóng lau khô cho con bé, sau đó chị ta đẩy con bé về phía Kiều Vi: “Chỉ cần mặc quần áo cho con bé thôi, sau đó cô giúp tôi dẫn bé Năm đến chỗ bố con bé nhé. Lão ấy tắm nhanh lắm.”
Kiều Vi gật đầu, dắt tay bé Năm đi ra ngoài.
Vợ của đoàn trưởng Nghiêm có tiếng là người lạnh lùng, sắc mặt lúc nào cũng u ám, tính tình lãnh đạm không quan tâm đến mọi người, nhất là những người xuất thân từ nông thôn. Anh Tử không thích Kiều Vi lắm, thậm chí có hơi sợ cô.
Cô bé phàn nàn với chị Dương: “Chị Tịch Tịch đi đâu rồi ạ?”
Vừa rồi, lúc chị Dương tắm cho bé Năm xong, chị ta vốn định đi xem Lâm Tịch Tịch đã tắm xong chưa để nhờ cô ta dẫn con bé ra ngoài trước. Thế mà Lâm Tịch Tịch đã biến mất từ lúc nào, chị Dương cũng không biết cô ta đang ở đâu.
Lâm Tịch Tịch tắm xong rồi rời đi trước mà chẳng buồn nói với chị ta một tiếng.
Chị Dương, mợ của cô ta, tất nhiên cảm thấy không vui.
Kiều Vi cũng chú ý đến sự biến mất của Lâm Tịch Tịch. Cô vừa mặc quần áo cho bé Năm, lại vừa hỏi thăm tin tức của cô ta. Bé Năm hồn nhiên trả lời: “Cháu không biết, không biết, không biết…”
Vừa nói, con bé vừa lắc đầu thật mạnh, còn cười khúc khích.
Kiều Vi không khỏi bật cười.
Sau khi thay xong quần áo mới, cô nắm tay bé Năm rời khỏi phòng tắm tập thể.
Có nhiều người đứng thành từng nhóm nhỏ bên ngoài nhà tắm, đa phần là đàn ông.
Những người ở đây tắm rửa xong sẽ về nhà. Còn những ai đang đợi người bên ngoài phòng tắm đều là những người đã từng sống trong khu an trí cũ. Cánh đàn ông thường tắm nhanh hơn, sau đó họ sẽ đứng ở gốc cây hoặc dựa vào bức tường chờ vợ con ra ngoài.
Kiều Vi nhanh chóng nhìn thấy đoàn trưởng Triệu và Nghiêm Lỗi.
Đoàn trưởng Triệu mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, còn Nghiêm Lỗi đã thay thành một chiếc thun ngắn tay cổ tròn màu xám sạch sẽ, trông giống như đồng phục huấn luyện của quân nhân vậy.
Cơ ngực, cơ lưng, bắp tay rắn chắc cuồn cuộn của Nghiêm Lỗi ẩn dưới lớp áo thun.
Đúng là mạnh mẽ.
Đương nhiên Nghiêm Tương cũng đang ở đó. Cậu bé đang ngồi xổm ở một góc, cúi đầu nhìn chăm chú xuống đất, hình như cậu bé đang xem kiến. Còn Lâm Tịch Tịch, người vừa biến mất bí ẩn khỏi phòng tắm lại đang ngồi bên cạnh Nghiêm Tương. Có vẻ cô ta đang chơi cùng cậu bé.
Khóe miệng Kiều Vi giật giật.
Thảo nào lúc nãy không nhìn thấy Lâm Tịch Tịch, hóa ra cô ta tranh thủ tắm nhanh để chạy ra ngoài tìm Nghiêm Lỗi.
Theo như nguyên tác, lúc Lâm Tịch Tịch lĩnh giấy kết hôn với Nghiêm Lỗi, cô ta không hề có tình cảm với anh. Nhưng theo diễn biến cưới trước yêu sau, thông qua việc chăm sóc chu đáo cho Nghiêm Tương, Lâm Tịch Tịch dần chiếm được trái tim của Nghiêm Lỗi.
Nếu theo nguyên tác, đêm qua nguyên chủ Kiều Vi Vi đã chết rồi. Nghiêm Lỗi ở trên tỉnh để lo liệu hậu sự cho nguyên chủ, lâu lắm mới quay trở lại, còn Nghiêm Tương tội nghiệp thì bị gửi lại nhà của đoàn trưởng Triệu. Nữ chính trùng sinh biết trước cái chết của Kiều Vi, thế nên cô ta đã tận dụng tất cả cơ hội để lấy lòng Nghiêm Tương, mục đích là để Nghiêm Tương chấp nhận sự tồn tại của cô ta.
Nỗi ám ảnh về việc mình sẽ trở thành mẹ kế của Nghiêm Tương khiến cô ta xây dựng cái vỏ bọc “yêu thương trẻ con”.
Kiều Vi dẫn theo bé Năm đến chỗ mọi người. Đoàn trưởng Triệu thấy hai người thì không khỏi ngạc nhiên: “Sao con lại để dì Kiều dẫn ra ngoài? Mẹ con đâu?”
Anh ta nhìn ra sau lưng Kiều Vi, lại không thấy vợ và con gái lớn của mình đâu.
Kiều Vi mỉm cười: “Chị Dương và Anh Tử còn chưa tắm xong, hai mẹ con họ vẫn đang cọ lưng cho nhau.”
Đoàn trưởng Triệu bế bé Năm lên, cảm ơn Kiều Vi: “Cảm ơn cô nhé.”
“Sao anh lại khách sáo như thế?” Kiều Vi xua tay: “Mấy đứa nhỏ đâu rồi ạ?”