Mục lục
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ nhiệm Vương cười: “Nếu như ai không cho, cháu nói lại với tôi.”
Ông ấy nhận bản thảo, kêu Kiều Vi đi về trước.
Bí thư Cao mới đến làm không bao lâu, đã bị Chủ nhiệm Vương gõ cửa: “Bí thư, Tiểu Kiều đã viết xong bản thảo. Anh đọc xem.”
Bí thư Cao cười hề hề: “Đồng chí Kiều Vi này, người trẻ tuổi thật sự như mặt trời lúc tám chín giờ.”
Ông ấy nhận lấy, đọc xem, dần dần trở nên nghiêm túc.
Đọc xong, ông ấy thở phào, hỏi: “Cậu cảm thấy như thế nào?”
Chủ nhiệm Vương nói: “Mạnh bạo.”
“Cô gái này…” Bí thư Cao cũng cảm thán: “Tuổi còn trẻ, sao hạ bút mạnh bạo vậy chứ?”
Ở trong bản thảo này, Kiều Vi đưa ra một triển vọng tốt đẹp về Bác Thành còn chưa sinh ra.
Ở trong “Tưởng tượng” của cô, sau khi huyện Vĩnh Minh nho nhỏ đổi tên thành Bác Thành, phát triển mạnh mẽ, tương lai trở thành thành phố công nghiệp nặng quan trọng.
Như vậy rất táo bạo.
Chính là hiện giờ, tòa nhà cao nhất ở trên tỉnh cũng mới bốn tầng, đã là kiến trúc mang tính tiêu chí. Nhưng tương lai của Bác Thành được miêu tả dưới ngòi bút của cô lại rất “Ảo tưởng”.
Nhưng điều chân chính khiến cho Bí thư Cao và Chủ nhiệm Vương chấn động là, những hàng chữ dưới ngòi bút của đồng chí nữ này lại cho thấy cô ấy rất tin tưởng vào tương lai.
Cô rất tin tưởng về tương lai của đất nước.
Trong mỗi một con chữ của cô đều tràn đầy tình yêu và tin tưởng đối với đất nước.
Cô là một đồng chí rất có tín ngưỡng.
Tác giả có lời muốn nói:
Cầu dịch dinh dưỡng, cầu dịch dinh dưỡng, cầu dịch dinh dưỡng ~
Dập đầu cảm ơn.
Bí thư Cao đọc lại từ đầu đến cuối một lần nữa, xác định: “Bản này không cần sửa, như vậy rất tốt, tôi thấy không thành vấn đề.”
Chủ nhiệm đã đọc qua, cũng có ý tưởng như vậy.
Bí thư Cao nói: “Kêu thông tín viên nộp lên huyện luôn bây giờ. Kiều Vi gấp gáp hoàn thành bản thảo như vậy, chúng ta không thể cô phụ nỗ lực của đồng chí trẻ tuổi, hiện tại nộp lên! Sẽ sớm hơn trấn Thanh Sơn!”
“Được! Bảo đảm sớm hơn bọn họ!”
Chủ nhiệm cầm bản thảo đi sắp xếp.
Đạp xe đạp từ trấn Hạ Hà Khẩu đến huyện Vĩnh Minh, chậm thì một tiếng, nhanh thì bốn mươi phút.
Bí thư Cao nhìn thời gian, nửa tiếng sau, ông ấy gọi điện thoại cho Bí thư Mạnh của huyện Vĩnh Minh, báo cáo công tác, cũng nói đến chuyện này.
Bí thư Mạnh cũng rất kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”
Bí thư Cao nói: “Chỉ thị của anh nào dám chậm trễ, đương nhiên phải tích cực hưởng ứng. Đồng chí Kiều Vi của chúng ta thức cả đêm hôm qua hoàn thành bản thảo.”
Bí thư Mạnh nói: “Đồng chí trẻ tuổi tích cực là chuyện tốt. Nhưng cậu cũng phải khống chế chút, chỉ sợ tuổi còn trẻ, đuổi tốc độ lại mất chất lượng, đầu voi đuôi chuột.”
“Anh nói đúng. Tôi nhất định kiểm soát người trẻ tuổi khác, không để cho bọn họ liều lĩnh.” Bí thư Cao nói: “Tuy đồng chí Tiểu Kiều còn trẻ tuổi, nhưng là một đồng chí chín chắn, đáng tin. Cô ấy giữ được cả hiệu suất lẫn chất lượng.”
“Hả?” Bí thư Mạnh hứng thú: “Được, vậy tôi phải cẩn thận nhìn xem.”
Bí thư Cao nhìn đồng hồ: “Thông tín viên của chúng tôi đã xuất phát từ nửa tiếng trước, chắc sắp đến.”
Cúp điện thoại xong, Bí thư Mạnh gọi thư ký của mình: “Đi xem bảo thảo truyền thông của trấn Hạ Hà Khẩu đã nộp lên chưa.”
Thư ký giật mình: “Ngày hôm qua vừa mới mở họp.”
Sao có thể nộp lên trong hôm nay được.
Bí thư Mạnh nói: “Đi xem.”
Thư ký hoài nghi đi xem, lại kinh ngạc trở về: “Thật sự nộp lên.”
Bí thư Mạnh cười nói: “Người trẻ tuổi, tràn đầy nhiệt tình.”
Thư ký cũng cười: “Là Kiều Vi kia sao? Vừa được thưởng, khó tránh khỏi hăng hái.”
Trong lòng Bí thư Mạnh cũng nghĩ vậy.
Nhưng sau khi đọc xong thì ông ấy không nghĩ vậy nữa. Ông ấy giống Bí thư Cao, đọc hai lần mới buông xuống.
“Thế nào?” Thư ký nói: “Vẫn còn quá nôn nóng.”
Bí thư Mạnh lắc đầu, đưa cho cậu ấy: “Tự cậu đọc đi.”
Thư ký cười nhận lấy, đọc xong, không khỏi ngậm miệng: “Cái này…”
Bí thư Mạnh gõ tay lên bàn, hỏi: “Đến khi nào bản thảo của Ban Tuyên truyền có thể làm xong?”
“Đang viết.”
“Không cần.” Đương nhiên Bí thư Mạnh hiểu rõ trình độ của người trong Ban Tuyên truyền huyện mình, ra quyết định: “Đưa bản của trấn Hạ Hà Khẩu này vào tòa soạn báo trong thành phố, dùng nó.”
Thư ký hỏi: “Không đợi trấn Thanh Sơn sao?”
Lần này người viết bài của trấn Thanh Sơn giành giải nhì trong thành phố, anh ta khá có trình độ, ngày trước cũng giành giải nhất một lần.
“Không đợi.” Bí thư Cao nói: “Sẽ không vượt qua cô ấy.”
Thư ký thừa nhận: “Đúng thế.”
Cuối cùng quyết định là bản thảo của phát thanh viên Kiều Vi trấn Hạ Hà Khẩu.
Ở thời đại này, tòa soạn báo là đơn vị có hiệu suất cao nhất, dù sao nghiệp vụ tin tức có khác.
Một ngày sau, báo thành phố đã đăng lên. Báo chí được phát đến các huyện.
Cấp trấn được nhận chậm hơn một ngày.
Vào lúc này, bản thảo truyền thông của trấn Thanh Sơn được nộp lên.
Người cầm bút của trấn Thanh Sơn tự mình đạp xe lên nộp. Anh ta muốn gặp mặt trao đổi trực tiếp với Trưởng ban Tuyên giáo huyện, nếu như bản thảo này có vấn đề gì, anh ta có thể sửa tại chỗ.
Phấn đấu đứng đầu!
Thắng được người phụ nữ kia!
Nào ngờ, Trưởng ban Tuyên giáo huyện đọc bản thảo, vui vẻ gật đầu: “Cũng không tệ, lưu lại về sau dùng.”
Người cầm bút trấn Thanh Sơn: “?”
Trưởng ban Tuyên giáo nói cho anh ta biết: “Đồng chí Kiều Vi của trấn Hạ Hà Khẩu kia, bản thảo của cô ấy đã đệ lên thành phố rồi.”
Người cầm bút bối rối: “Khi nào?”
“Buổi sáng ngày hôm qua đã nộp lên, Bí thư nói đưa thẳng lên thành phố, bản của chúng tôi đều không cần gấp, chậm rãi viết, lần sau dùng.”
Bọn họ không gấp, nhưng người cầm bút trấn Thanh Sơn tức giận: “Sao lại không đợi tôi! Sao lại không so sánh đã dùng luôn bài của cô ta!”
“Người trẻ tuổi đừng kích động.” Trưởng ban nói: “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh.”
“Như vậy không công bằng!” Người cầm bút vung tay, tức giận: “Nếu như hai bài từng so sánh rồi chọn của cô ta, tôi phục. Nhưng chưa hề so sánh, chọn lựa, chưa nhìn thấy bản thảo của tôi lại dùng luôn của cô ta! Tôi không phục!”
Văn nhân ít nhiều gì hơi thần kinh. Trưởng ban đau đầu.
Tất cả mọi người ào ào nhìn sang.
Cũng có người đi tới, khuyên nhủ. Nhưng người cầm bút đã nhận định là không công bằng, anh ta căm giận nói: “Có phải có nội tình gì không thể để cho ai biết không?”
Kể từ hôm anh ta nhìn thấy người phụ nữ đó đã cảm thấy cô ta không phải người đứng đắn gì.
Người đứng đắn sao sẽ xinh đẹp vậy.
Giống như hồ ly tinh.

Anh ta vừa nói vậy, Trưởng ban cảm thấy bị vu oan, giải thích: “Lại không phải do chúng tôi, là do các lãnh đạo.”
Người viết bài tức giận hỏi: “Là lãnh đạo nào?”
“Không phải vừa nói cho cậu biết sao, Bí thư!”
Nghe nói là Bí thư, người cầm bút nghẹn lời.
Bí thư của một huyện, quyền lực to lớn, tương đương với vua một cõi của huyện này.
Phần lớn mọi người, trong lòng còn “Sợ” người làm quan.
Khi này, có người chạy vào kêu: “Báo đã đến, báo đã đến!”
Ngày hôm qua Ban Tuyên truyền được thông báo rằng, các lãnh đạo đã đưa bản thảo truyền thông của Kiều Vi trấn Hạ Hà Khẩu đi. Ngày đó bọn họ không nhìn thấy bản thảo, chỉ phút chốc, thông tín viên của trấn Hạ Hà Khẩu vừa đưa lên, Trưởng ban Tuyên truyền nói đang bận xem sau, vừa nói xong, thư ký đã đến lấy đi luôn.
Trưởng ban cũng chưa được đọc. Đều tò mò chết được, chờ đọc báo.
Vừa nói báo đã đến, mọi người ào ào xông qua.
Người cầm bút của trấn Thanh Sơn còn đang nổi nóng, vội đi qua: “Để tôi xem trước!”
Anh ta tức giận như định đánh nhau. Tất cả mọi người đều nhường cho anh ta xem trước.
Người cầm bút phẫn nộ lật báo, tìm được bài văn kia, bắt đầu đọc xem.
Một lúc sau, mặt anh ta liền biến sắc.
Từ kinh ngạc đến giật mình đến khiếp sợ.
“Viết thế nào?”
“So với cậu thế nào?”
Càng có người hóng hớt không sợ to chuyện, ác ý khuyên nhủ : “Nếu không bằng cậu, cậu không thể hèn nhát, làm ầm đến trước mặt lãnh đạo đi! Cậu là người cầm bút đầu tiên của trấn Thanh Sơn, ai không biết cậu chứ, nhất định phải lên ý kiến!”
Người khác nhìn người này, đều thản nhiên rời xa.
Nhưng mà người càm bút trẻ tuổi bị bệnh văn chương nặng này lại không bị k.ích thí.ch.
Ngược lại, sắc mặt anh ta rất khó coi.
Có người vò đầu bứt tai: “Đọc xong chưa, rốt cuộc viết thế nào?”
Người càm bút xanh mặt, đột nhiên gập báo lại, nhét vào trong lòng, xoay người rời đi.
“Bị thần kinh.” Mọi người nhìn nhau.
“Mau đọc, xem viết gì.” Ngay sau đó, hứng thú của mọi người lại kéo về trên báo.
Đều là người của Ban Tuyên truyền, đều là người càm bút. Văn nhân khinh nhau, đều muốn nhìn xem Kiều Vi của Hạ Hà Khẩu này đã viết gì.
“Để tôi đọc.”
Người cầm báo đọc lên với giọng truyền cảm.
Theo giọng đọc truyền cảm của anh ta, văn phòng dần yên tĩnh.
Dần dần đã rõ vì sao người viết cầm bút kia lại đột nhiên ngừng công kích.
“Như vậy… thật tốt đẹp…” Có người cảm thán.
Tương lai được miêu tả dưới ngòi bút của đồng chí Kiều Vi làm cho người ta phấn chấn, mong chờ cỡ nào.
Hành văn của cô thì không thể nghi ngờ, nhưng cảm xúc tràn ra giữa những hàng chữ càng lợi hại hơn hành văn.
Ngoại trừ có thể kể chuyện ra, câu chữ còn có thể biểu đạt tình cảm của người viết.
Cô xây dựng câu chữ với cảm xúc phong phú, lại được giãi bày khi đọc lên, thấm vào mặt bàn, cửa sổ và trái tim người trong văn phòng.
Giờ phút này, tất cả mọi người đã rõ, vì sao lãnh đạo không chờ bản thảo truyền thông của trấn Thanh Sơn đã chọn bản thảo này.
Tương lai tốt đẹp như có thể nhìn thấy.
Giống như cũng có thể thấy ánh mắt tràn ngập tin tưởng của cô.
Cảm xúc của cô lây nhiễm tất cả mọi người, tất cả đều mong chờ, tin tưởng vào tương lai tốt đẹp kia.
Thật ra Kiều Vi không hề có tinh thần sự nghiệp gì.
Kiếp trước thì từng có. Nhưng trải qua ốm đau tra tấn lâu dài, mơ ước sẽ biến thành không đau ốm là được.
Không đau ốm chính là hạnh phúc trên đời.
Bởi vì về sau đau đến morphine đều không áp được, thậm chí muốn chết.
Cũng đã mất đi năng lực tự lo, muốn chết đều không được, mỗi ngày sống trong ánh mắt thương hại của người khác.
Đến một đời này, tất cả đã tiếp nhận gần như hiện thực hóa cuộc sống kiếp trước mơ còn không được.
Kiều Vi rất hài lòng với cuộc sống hiện giờ. Chồng anh tuấn, con ngoan ngoãn, nhà thực tế, công việc như về hưu…
Cô không hề có ý tưởng chơi trội cướp công lao. Nhưng mà, chế độ làm việc thế hệ sau 996 bị tư bản áp bức đã sớm quen với hiệu suất cao giống như được khắc trong lòng.
Chỉ là một bản thảo truyền thông thôi. Nếu như cho cô một bàn phím, cả đêm cô có thể soạn ra ba bốn bản.
Là bút máy ảnh hưởng đến tốc độ của cô.
So sánh với đồng nghiệp và người đồng trang lứa, Kiều Vi đúng là đả kích giáng xuống.
Cùng ngày Nghiêm Lỗi cầm về cho cô hai quần thu đông, một đồng phục quân đội thu đông kiểu nữ, còn có vải dệt màu xanh quân đội dày dùng vào thu đông.
Hôm nay Kiều Vi mang đến đơn vị, còn cho Lục Mạn Mạn nhìn: “Định làm một trang phục Lenin.”
Lục Mạn Mạn nói: “Em cũng muốn làm!”
Cô ấy còn đi cùng cô đến tiệm may, cùng nhau đo xong, chờ cô ấy tìm vải dệt sau.
Kiều Vi hỏi cô ấy có cần cô nhờ Nghiêm Lỗi kiếm vải cho cô ấy không, gái cưng của chủ nhiệm hợp tác xã cung tiêu xua tay: “Không cần.”
Không có thứ gì bố cô ấy không kiếm được.
Niên đại này, hợp tác xã cung tiêu rất ghê gớm.
Người ghê gớm nhất của hợp tác xã cung tiêu là nhân viên thu mua. Thường xuyên đi công tác, kiếm đồ trời Nam biển Bắc, làm việc dựa vào bản lĩnh.
Vào niên đại vật tư túng thiếu, không có bản lĩnh thì không kiếm được đồ.
Hiện giờ Lục Mạn Mạn đã đeo cả ba lô quân đội, Kiều Vi đã nhìn qua, sản phẩm quân đội chính tông, thật sự không phải giả.
Không giống với vài thanh niên đuổi theo mốt trong huyện, không kiếm được thì tìm ít vải xanh màu na ná khâu một cái. Chỉ nhìn từ xa còn tạm, nhưng tới gần nhìn, tính cái gì chứ, là hàng giả.
Kiều Vi về nhà lại thúc giục Nghiêm Lỗi tìm đối tượng cho Lục Mạn Mạn.
“Em nói yêu cầu với anh.” Kiều Vi nói: “Mặt đẹp, có cơ ngực, có cơ bụng.”
Niên đại này rất bảo thủ, Lục Mạn Mạn đã là cô gái thật mạnh mẽ, chỉ dám nói cần người đẹp.
Cô ấy chắc chắn không dám nói muốn có cơ bụng.
Cũng có thể chưa nhìn thấy cơ bụng đàn ông.
Không sao, có chị Vi của cô ấy yêu cầu thay. Không thể gọi không tiếng chị, cũng không thể ăn miễn phí nhiều đồ ăn vặt như vậy.
Ngày hôm sau, báo đến.
Kiều Vi lại một lần nữa gây ấn tượng với mọi người.
Lục Mạn Mạn đọc nhiều lần, hỏi mãi: “Sao chị viết được hay vậy, sao chị viết được hay vậy.”
Lục Thiên Minh cười suốt: “Đừng hỏi, hỏi cũng vô dụng. Không học được đâu.”
Viết ra bản thảo đúng quy tắc là năng lực có thể nhận được nhờ học tập và huấn luyện.
Nhưng viết thành cảm xúc tràn đầy trong từng hàng chữ, sức cuốn hút mạnh vậy, là thiên phú.
Có người chính là làm nghề này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK