Ngày đó, chiến hữu của Nghiêm Lỗi là đoàn trưởng Triệu muốn giới thiệu cháu gái ở nông thôn là Lâm Tịch Tịch cho Nghiêm Lỗi vừa mất vợ. Nhưng Lâm Tịch Tịch nghe nói đối phương đã ngoài hai mươi sáu, hai mươi bảy, hơn cô ta nhiều tuổi, lại có con riêng, hơn nữa cũng xuất thân nông thôn như họ nên không bằng lòng, còn không chịu đến gặp mặt.
Cô ta khao khát lên thành phố, tự chọn một người chồng là thanh niên trí thức, may mắn được về thành phố cùng anh ta, lúc đó cũng nở mày nở mặt một hồi. Ai ngờ cuộc sống sau này không mấy tốt đẹp, chồng vô tích sự, cả đời nhu nhược, về sau còn thất nghiệp, cả nhà nghèo rớt mồng tơi.
Năm đó cô ta đi vay tiền của mợ, nghe mợ lại nhắc đến mối nhân duyên hụt thời trẻ, cô ta thực sự hối hận.
Người đàn ông năm xưa đã trở thành cán bộ cấp cao, còn người chồng cô ta tự chọn lại vô cùng nhu nhược. Vì cô ta là gái quê, nên cả mẹ chồng lẫn chồng không coi trọng cô ta, cô ta làm trâu làm ngựa cả đời, tuổi lớn rồi mà cả nhà còn không có gạo để nấu.
Cô ta cầm số tiền vay được, hoảng hốt về nhà, trên đường bị xe đụng chết, mở mắt ra thì thấy mình đã trọng sinh về năm mười tám tuổi.
Lúc này người chồng thanh niên trí thức chưa xuống đội sản xuất của cô ta, cô ta vẫn là một thiếu nữ chưa chồng, là hoa khôi của thôn.
Sau khi trọng sinh, cô ta không muốn sống lại cảnh nghèo khó kiếp trước nữa. Nhìn quanh một lượt, trong số những người cô ta quen biết, người có cuộc sống tốt nhất chính là người mà ngày xưa cậu ruột muốn giới thiệu cho cô ta, người đã từng có một đời vợ.
Cô ta nhớ là khoảng tám, chín tháng sau, cậu nhờ người gửi thư về bảo cô ta đến quân khu tìm mình. Nhưng là hoa khôi của thôn nên cô ta rất kiêu ngạo, khi đọc thư thấy điều kiện gia đình của Nghiêm Lỗi thì không bằng lòng, một lòng một dạ muốn tìm một người thành phố thực sự. Cuối cùng, cô ta không đi nên bỏ lỡ.
Lần này, cô ta không chờ cậu viết thư cho mẹ mình nữa, mà tự đến.
Cô ta thuyết phục mẹ mình cho cô ta đến nương nhờ cậu. Mẹ cô ta đã được xóa mù chữ, có thể viết được vài chữ nguệch ngoạc nên đã viết thư cho em trai: “Tìm cho con bé một đối tượng ở thành phố.”
Thời đó, chỉ cần một người thành đạt là có thể kéo theo cả gia đình, cả thôn. Đoàn trưởng Triệu đã cưu mang cô cháu gái đến nương nhờ, viết thư cho chị gái ở quê báo rằng cháu gái đang ở nhà mình, bảo chị gái yên tâm.
Vừa hay nhà đoàn trưởng Triệu có năm đứa con, một mình vợ anh ta cũng vất vả, lúc đến Lâm Tịch Tịch lại rất chịu khó làm việc nên cậu và mợ cô ta nhìn thấy rất thích cô ta.
Nhưng trong nhà lúc đó có sáu đứa bé, bé trai thứ sáu họ Nghiêm. Lâm Tịch Tịch nhìn thấy đứa bé này thì mơ hồ đoán ra. Hỏi thăm thì biết đứa bé tên Nghiêm Tương đó là con trai của Nghiêm Lỗi và người vợ đã bỏ trốn của Nghiêm Lỗi.
Nghiêm Lỗi sẽ sớm lên tỉnh tìm cô, rồi phát hiện cô bị bệnh rất nặng, đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng không cứu được nên đã chết.
Sau đó, cô ta có thể lấy Nghiêm Lỗi, sau này sẽ được làm người cao quý, cuộc sống tương lai sẽ hoàn toàn khác so với kiếp trước.
Nhất là khi cô ta gặp Nghiêm Lỗi, cô ta thực sự kinh ngạc.
Người đàn ông mà cô ta tưởng tượng là một người thô kệch, đã từng có một đời vợ này lại cao ráo, đẹp trai và phong độ như vậy.
Nhớ lại kiếp trước, cô ta thực sự hối hận khôn xiết!
May là cô ta đã trọng sinh, có thể ôm đùi kịp thời.
Cô ta chỉ cần lặng lẽ chờ tin vợ Nghiêm Lỗi chết để vào thay, nào ngờ hôm nay Nghiêm Lỗi đến đón Nghiêm Tương, lại nói rằng vợ mình đã trở về.
Lâm Tịch Tịch hơi choáng váng.
Chị Dương hỏi anh ăn tối thế nào. Nghiêm Lỗi nói lát nữa sẽ ra nhà ăn để ăn. Chị Dương là người nhiệt tình, bảo anh đừng đi, chị ta sẽ nấu thêm mỗi món một chút. Lâm Tịch Tịch nhân cơ hội múc thêm một bát canh trứng, nói cô ta sẽ giúp bưng canh, cố tình theo sau để tận mắt chứng kiến.
Vừa vào cửa, cô ta đã nhìn thấy một người phụ nữ tóc còn hơi ướt.
Cô da trắng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng của đàn ông, có lẽ là vừa mới tắm xong nên da có vẻ hồng hào trắng trẻo.
Đang sống sờ sờ, hơn nữa còn rất khỏe mạnh.
Đây là vợ Nghiêm Lỗi? Sao cô không chết?
Khuôn mặt của nữ chính Lâm Tịch Tịch đầy vẻ ngạc nhiên, khiến người ta phải suy ngẫm.
Kiều Vi kéo khăn trên tóc xuống, hỏi Nghiêm Lỗi: “Cô gái này là ai vậy?”
Nghiêm Lỗi không biết tại sao Kiều Vi lại mặc áo sơ mi của anh, anh nói: “Đây là Tiểu Lâm, cháu gái của anh Triệu, mới đến mấy ngày trước. Đúng lúc em không có ở đây.”
Thật là khéo, ngay hôm sau khi Kiều Vi gửi Nghiêm Tương cho vợ của đoàn trưởng Triệu thì Lâm Tịch Tịch đã đến.
Tuy Lâm Tịch Tịch ngạc nhiên nhưng cũng bình tĩnh lại. Cô ta cũng là người đã sống lại một lần, lập tức gọi một tiếng “Chị dâu”.
Nào ngờ, Kiều Vi mỉm cười: “Gọi sai rồi, cô phải gọi tôi là dì, gọi anh ấy là chú.”
Cô mỉm cười nhìn Nghiêm Lỗi.
Nghiêm Lỗi đang đặt hai hộp cơm lên chiếc bàn nhỏ ngoài sân, nghe vậy thì nhìn cô.
Thật kỳ lạ, rõ ràng là vợ chồng già đã kết hôn được mấy năm, nhưng hôm nay trông vợ mình đẹp lạ thường?
Tướng do tâm sinh.
Kiều Vi và Kiều Vi Vi cùng dùng chung một khuôn mặt. Hồi đó, anh cưới nguyên chủ, một nửa là vì cô có học thức, một nửa là vì cô xinh đẹp. Nhưng sau này, nguyên chủ và anh không thể giao tiếp về mặt tinh thần, hôn nhân không hạnh phúc. Sự bất hạnh của người phụ nữ thực sự sẽ thể hiện trên khuôn mặt, đôi mắt vô hồn, khóe miệng trễ xuống, trực tiếp kéo nhan sắc xuống thấp.
Còn Kiều Vi hiện giờ có cuộc sống mới, cả người vui vẻ hớn hở, lại vừa mới tắm xong, tinh thần càng thêm rạng rỡ từ trong ra ngoài, tất nhiên sẽ khiến người ta thấy cô đẹp.
Ánh mắt Lâm Tịch Tịch lóe lên: “Đoàn trưởng Nghiêm còn trẻ như vậy, sao có thể gọi là chú được.”
Muốn ngang hàng với Nghiêm Lỗi? Vậy nữ chính hiện tại đã quyết định ôm đùi nam chính rồi phải không?
Kiều Vi cười như không cười, hỏi cô ta: “Cô bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy.”
Kiều Vi quay đầu nhìn Nghiêm Lỗi: “Anh Nghiêm, anh bao nhiêu tuổi.”
Anh Nghiêm là gì vậy. Chẳng phải cô thường gọi anh là Nghiêm Lỗi sao?
Nghiêm Lỗi thầm chửi thề, trả lời: “Anh hai mươi bảy rồi.”
Anh quen tính tuổi theo tuổi mụ.
“Anh xem, anh hơn người ta mười tuổi đấy, già rồi.” Kiều Vi trìu mến nói: “Hơn nữa, cô là cháu gái của anh Triệu, kém chúng tôi một bậc. Anh Nghiêm, không phải nông thôn các anh chú trọng thứ bậc nhất sao?”
Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ “nông thôn”.
Nghiêm Lỗi cảm thấy Kiều Vi lại đang coi thường xuất thân nông thôn của anh. Anh lạnh lùng đáp trả Kiều Vi: “Đó gọi là lễ nghĩa. Thứ bậc mà loạn là không biết lễ nghĩa.”
Lâm Tịch Tịch đỏ mặt tía tai vì những lời nói đó.
Bởi vì nông thôn rất coi trọng thứ bậc, cho dù ông chú mới mười tuổi, còn cháu đã ba mươi tuổi, thì cũng phải gọi là ông chú, không được gọi bừa bãi. Nếu không là không biết lễ nghĩa.
Lâm Tịch Tịch mang tâm tư riêng, muốn ngang hàng với Nghiêm Lỗi. Nếu cô ta lấy Nghiêm Lỗi thì không sao, nhưng bây giờ cô ta chưa lấy Nghiêm Lỗi, tính thứ bậc theo đoàn trưởng Triệu thì đúng là cô ta kém một bậc, gọi bừa chị dâu chính là không biết lễ nghĩa.
Không ngờ lại bị Nghiêm Lỗi làm mất mặt.
Kiều Vi nghiêm mặt nói: “Anh mau nhận lấy đồ trong tay Tiểu Lâm đi.”
Nghiêm Lỗi vừa quay người đã thấy Lâm Tịch Tịch vẫn ngơ ngác đứng đó, tay còn bưng cái tô tráng men. Thực ra chỉ cần đi hai bước là có thể đặt lên bàn, không hiểu sao cô ta không bước tới, mà cứ ngây ra đứng đó đợi anh nhận.
Cảm thấy đứa cháu này của anh Triệu hơi… không được thông minh cho lắm.
Nghiêm Lỗi tiến đến nhận lấy cái tô tráng men: “Cảm ơn. Chuyển lời cảm ơn chị dâu giúp tôi nhé.”
Kiều Vi cố ý nói: “Hay là Tiểu Lâm ngồi lại ăn cùng luôn?”
Một câu nói đã đánh thức Lâm Tịch Tịch, cô ta hơi gượng gạo nói: “Không cần đâu, ở nhà còn đang chờ tôi về ăn cơm.”
Kiều Vi lập tức nói: “Vậy cô đi thong thả nhé”
Lần này không đi cũng không được.
Lâm Tịch Tịch nhìn Kiều Vi, người phụ nữ đáng lẽ đã chết này không hề nao núng nhìn lại, ánh mắt dường như nhìn thấu được gì đó.
Ngược lại, vì mang trong mình bí mật lớn là được trọng sinh nên Lâm Tịch Tịch bất an, vội xoay người rời đi.
Trên đường trở về, cô ta vẫn còn trong trạng thái bàng hoàng, người đáng lẽ phải chết sao lại còn sống, chẳng lẽ…
Trong đầu cô ta nảy ra một ý nghĩ: chẳng lẽ vợ Nghiêm Lỗi cũng trọng sinh?
Nghiêm Lỗi không để ý đến Lâm Tịch Tịch, chỉ coi cô ta là con gái của gia đình chiến hữu giúp bưng bát canh mà thôi. Làm sao anh biết được Kiều Vi và Lâm Tịch Tịch đã giao chiến một trận.
Kiều Vi thấy anh như vậy, hơi yên tâm.
Dù sao đây cũng là thế giới xuyên sách, cô sợ Nghiêm Lỗi bị cốt truyện điều khiển cuộc sống, sẽ không tự chủ được và bị Lâm Tịch Tịch hấp dẫn. Hiện tại xem ra không phải như vậy.
Lâm Tịch Tịch không hạnh phúc ở kiếp trước được trọng sinh trở về, muốn sống một cuộc sống thoải mái, Kiều Vi có thể hiểu được.
Nhưng Kiều Vi đã vất vả lắm mới có được gia đình, có được tổ ấm, cũng không muốn bị làm tốt thí.
Cô cũng không muốn rơi vào cảnh phụ nữ đấu đá nhau, nhưng cả hai bọn họ biết thời đại này sẽ có mười năm mưa gió bão táp, càng biết tương lai của nam chính sẽ như thế nào.
Dù không muốn đấu đá, Kiều Vi cũng không thể để lợi ích mà mình đang nắm giữ bị người khác cướp mất.
Nữ chính muốn sống một cuộc sống thoải mái, nhưng không thể lấy việc hy sinh cô làm tiền đề.
Nghiêm Lỗi gọi Nghiêm Tương ra ăn cơm.
Kiều Vi nói với anh: “Chậu tắm nặng quá, em không bê nổi.”
Nghiêm Lỗi cúi đầu cạy nắp hộp cơm: “Em cứ để đó, ăn xong anh bê.”
Anh quay lại nhìn cô, cau mày: “Em mặc áo sơ mi của anh làm gì?”
Kiều Vi kéo góc áo sơ mi: “Áo của em mặc không thoải mái.”
Cô nhìn vào tủ quần áo, chất liệu quần áo của cô hầu hết là sợi hóa học, còn áo sơ mi của Nghiêm Lỗi là cotton nguyên chất.
Vải sợi hóa học mặc rất khó chịu, cô bèn lấy một chiếc áo sơ mi mỏng mùa hè của Nghiêm Lỗi mặc vào.
Xắn tay áo lên, vạt áo buông xõa. Anh cao như vậy, cỡ lớn, mặc rất rộng rãi, thoáng khí thấm mồ hôi, thoải mái.
Nghiêm Lỗi bắt chước nói: “Áo của em không thoải mái?”
Giọng điệu mỉa mai, như thể rất buồn cười.
Kiều Vi ngạc nhiên, đang định hỏi anh có ý gì thì anh nói: “Quần áo của em toàn là vải lụa.”
Tin tức chồng chất trong đầu được kích hoạt, Kiều Vi bừng tỉnh.
Hóa ra vải sợi hóa học ở thời đại này là thứ tốt.
Mua vải cotton cần phiếu vải. Hơn nữa vải cotton lại không bền. Người dân thời này không có nhiều quần áo, chỉ có hai hoặc ba bộ mặc đi mặc lại, rất dễ rách.
Còn vải sợi hóa học lại là một thứ mới của thời đại mới, có độ rủ tốt, khó nhăn, được gọi là “vải lụa”.
Vải lụa không cần phiếu vải, nhưng giá lại đắt hơn vải cotton. Người dân bình thường không mua nổi.
Vì vậy, có một câu nói cửa miệng là “mặc vải lụa, nhìn là biết cán bộ lớn”.
Kiều Vi hiểu ý mỉa mai trong lời nói của Nghiêm Lỗi, phần lớn quần áo trong tủ của cô là vải lụa.
Nói cách khác, Nghiêm Lỗi thực sự không bạc đãi nguyên chủ về mặt vật chất.
Nhưng nguyên chủ lại bỏ đi theo người khác.
Kiều Vi thực sự đau đầu. Bởi vì người bỏ đi thực ra không phải cô, nhưng bây giờ cô thay thế nguyên chủ, nên những việc nguyên chủ làm đương nhiên sẽ tính lên đầu cô.
Cô cười bất lực, định vào bếp lấy bát đũa, Nghiêm Lỗi đột nhiên hỏi cô: “Em có mặc quần không?”
Kiều Vi vén vạt áo sơ mi lên: “Mặc quần đùi.”