Mục lục
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nhớ từng có vài dòng chữ nói rằng Nghiêm Lỗi có cấp trên, sau này lãnh đạo của anh thăng chức, anh cũng thăng chức, có vẻ người đó là Sư trưởng Phan.
Lúc thông tin này thoáng chạy trong đầu, Nghiêm Lỗi cũng báo cho cô một tin vui: “Em có việc làm rồi.”
Kiều Vi hơi kinh ngạc: “Nhanh vậy à?”
Đã hai mươi hai ngày kể từ lúc cô xuyên qua, ban đầu cô nghĩ chuyện tìm việc làm sẽ mất ít nhất vài tháng.
“Là vị trí gì đấy? Làm việc ở đâu?”
“Ở ngay thị trấn, là phát thanh viên của đài phát thanh ủy ban thị trấn.”
Kiều Vi hỏi: “Là cái loa lớn ngoài đường kia à?”
“Ừm.” Nghiêm Lỗi nói: “Không cần làm việc đúng giờ, phát thanh hai lần một ngày.”
“Em biết rồi, một lần buổi sáng, một lần buổi chiều.” Kiều Vi nói.
Ngày nào cô cũng nghe.
Nghiêm Lỗi nói: “Cái hay của vị trí này là em có thể dẫn Tương Tương đi cùng, không cần đưa Tương Tương đi nhà trẻ.”
Ai cũng biết trẻ con bị đưa vào nhà trẻ sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.
Ánh mắt Kiều Vi sáng lên: “Tốt quá.”
Lúc mới đến cô đã nhắc tới ý định tìm việc làm với Nghiêm Lỗi. Khi đó, việc cô cần suy xét duy nhất là gửi Nghiêm Tương vào nhà trẻ.
Mặc dù lúc ấy mang theo ký ức và cảm xúc của nguyên chủ, nhưng dù sao cô cũng là một người xuyên không, cũng chưa có mối quan hệ sâu sắc với mỗi người ở đây.
Nhưng hiện giờ sau hơn nửa tháng sống chung, với những gì cô trải qua cùng Nghiêm Tương, lâu dần rồi cũng không còn như trước.
Cộng thêm chuyện của Hạ Hà Hoa làm tăng ấn tượng tiêu cực của cô về nhà trẻ, làm sao cô nỡ đưa Nghiêm Tương vào nhà trẻ nữa. Mấy người chăm sóc trẻ con trong nhà trẻ quá đơn giản và thô thiển.
Có một việc làm được đưa con cái đi cùng như thế thật là tốt biết bao.
“Đương nhiên rồi.” Nghiêm Lỗi nói: “Ống nghe khám bệnh, vô lăng, người bán hàng quý hơn vàng; cơ sở lương thực, trạm phát thanh, rạp chiếu phim, người đưa thư; trạm thực phẩm, trạm bông, bục giảng ba thước, công nghiệp quân sự.”
Kiều Vi la lên: “Đó là gì vậy? Bài vè à?”
Nghiêm Lỗi nói với cô: “Đó là những vị trí công việc tốt nhất.”
Ví dụ như tài xế Trương, tuy cấp bậc thấp nhưng vì “cầm lái” nên có thể thân thiết với cả đống đại đội trưởng hay doanh trưởng.
Vì vị trí đặc biệt, có lợi thế cạnh tranh.
Mà công việc anh tìm được cho Kiều Vi lần này là phát thanh viên của một trạm phát thanh, được mọi người công nhận là một trong những công việc tốt nhất.
Kiều Vi hỏi: “Sao lại may mắn thế?”
Cô đến đây chỉ mới hai mươi ngày mà thôi, không chỉ được sắp xếp công việc nhanh như thế, mà còn được công việc thời gian linh hoạt như vậy, cô cảm thấy quá may mắn.
Chẳng lẽ đây là hào quang nam chính của Nghiêm Lỗi?
Nào ngờ Nghiêm Lỗi lại nói: “May mắn gì chứ, là Sư trưởng Phan để ý cho đấy.”
“Hả?”
“Sư trưởng Phan nói với anh là ông ấy nhìn thấy vị trí này đã nghĩ đến em ngay. Nhiều người đang chờ được sắp xếp công việc cho, nhưng ông ấy cảm thấy em là người phù hợp nhất nên mới giao cho em.”
Kiều Vi nói: “Vậy em phải cảm ơn Sư trưởng Phan thế nào đây?”
Phản ứng đầu tiên của cô là thế này, Nghiêm Lỗi cảm thấy cực kỳ vui mừng, cười nói: “Chuyện này em không cần lo, ngày mai em đến ủy ban thị trấn đưa tin tuyển dụng là được.”
“Còn phải kiểm tra nữa sao?”
“Làm phát thanh viên khác với những công việc khác, em phải làm kiểm tra.” Nghiêm Lỗi nói: “Anh và Sư trưởng Phan đều cảm thấy em sẽ làm tốt.”
Kiều Vi chưa tốt nghiệp cấp ba, nhưng trong suy nghĩ của họ thì cô đã được coi là từng học cấp ba, là người có học thức.
Có bài kiểm tra nào khiến một người từng học cấp ba rớt không? Vậy thì không có thiên lý quá rồi.
Nghiêm Lỗi xem trọng bộ máy giáo dục cấp ba như vậy khiến Kiều Vi hơi đổ mồ hôi.
Cô chuẩn bị một chút, ngày hôm sau dậy thật sớm dẫn Nghiêm Tương ra chợ mua đồ ăn, về nhà lại gửi cậu nhóc cho chị Dương: “Thật ngại quá.”
Chị Dương rất kinh ngạc: “Phát thanh viên?”
Kiều Vi nói: “Tôi còn phải vượt qua bài kiểm tra nữa.”
“Bài thi nào làm khó được học sinh cấp ba chứ.”
Hay lắm, giọng điệu của chị Dương này cũng y chang Nghiêm Lỗi.
“Vậy là tốt rồi.” Chị Dương vỗ tay: “Phát thanh viên là ‘tám nghề lớn’ đấy.”
Phát thanh viên, nhân viên chiếu phim, kỹ thuật viên nông nghiệp, kỹ thuật viên lâm nghiệp, hòa giải viên, nhân viên bảo trì nước, nông cơ viên, trị an viên tạo thành tám nghề lớn. Đó đều là những công việc tốt trong mắt mọi người.
Nhất là phát thanh viên và nhân viên chiếu phim được coi là người có học thức.
Có ai không xem trọng chứ.
“Cô đừng đưa Tương Tương theo. Cứ để nó ở nhà tôi, cô cứ làm kiểm tra cho tốt, phải để gia đình quân nhân chúng ta tự hào.” Chị Dương vỗ ngực cam đoan.
“Nếu thi đậu, tôi sẽ mời cả nhà chị ra tiệm ăn.” Kiều Vi hứa hẹn.
“Tôi sẽ chờ.” Chị Dương mặt mày hớn hở: “Tới lúc đó lấy tiền lương của cô ra mời đấy.”
“Được.”
Tối qua Kiều Vi đã gội đầu, hôm nay mặc áo sơ mi trắng, quần lục quân và mang giày vải quân đội, thắt lưng da nâu rộng rãi thắt vòng eo lại, trông trẻ trung và tràn đầy sức sống.
Còn đeo thêm chiếc túi xách màu xanh quân đội.
Trên đường đi đến ủy ban thị trấn đều có người quay đầu lại nhìn cô.
Đến nơi, cô cầm thư giới thiệu Nghiêm Lỗi đưa cho, đi đến phòng thường trực đăng ký: “Tôi đến đưa tin cho trạm phát thanh.”
Cô được đưa đến một căn phòng như phòng họp, đợi một lúc, có người đẩy cửa bước vào: “Cô là đồng chí bên quân đội đúng không?”
Kiều Vi đứng lên: “Đúng vậy.”
Hai người đàn ông bước vào đều ở tuổi trung niên, nhìn thấy Kiều Vi thì ngây ra.
Quân đội sắp xếp một phát thanh viên mới cho ủy ban thị trấn, nói là vợ quân nhân. Tâm lý mong đợi của họ là tiếp đãi một người vợ quân nhân nông thôn.
Ai ngờ là một cô gái còn trẻ trung và xinh đẹp như vậy.
Kiên trì vận động, tăng cường trao đổi chất, khí sắc con người thật sự sẽ tốt lên.
Chưa đầy một tháng, sắc mặt Kiều Vi đã khỏe mạnh hơn lúc vừa xuyên đến rất nhiều, mặt cô trắng trẻo, đôi môi hồng hào, đôi mắt sáng ngời trong veo.
Mái tóc tối qua vừa gội, sau một giấc ngủ dậy vừa mềm mại, vừa bóng mượt.
Áo sơ mi trắng tượng trưng cho độ tuổi hồn nhiên.
Hai ông chú trung niên hơi ngơ ngác.
Bởi vì họ biết người đến là vợ quân nhân, là phụ nữ đã kết hôn.
Với kinh nghiệm sống của hai người, nét trẻ trung trong sáng thường thấy khi còn là con gái, nhưng hiếm có đồng chí nữ nào còn giữ được trạng thái ấy sau khi kết hôn.
Sau khi kết hôn hầu hết đồng chí nữ đều héo dần như hoa hoặc là bị tra tấn thành dây mây cứng cỏi, đánh ai người đó đau.
Họ suýt nữa cho rằng mình nhầm người.
Nhưng Kiều Vi lại đưa thư giới thiệu tới.
Hai người chụm đầu nhìn nó, lại ngước mắt nhìn Kiều Vi: “Đồng chí Kiều Vi Vi?”
“Là tôi.”
“Cô là… Người nhà quân nhân?”
“Đúng vậy, chồng tôi là quân nhân tại ngũ.”

Người có độ tuổi lớn hơn nói: “Cô ngồi đi.”
Ba người ngồi xuống, hai người họ ngồi một bên, Kiều Vi ngồi đối diện.
Người lớn tuổi hơn quan sát cô hỏi: “Đồng chí Tiểu Kiều mới kết hôn à?”
Kiều Vi cười nói: “Con tôi cũng sắp bốn tuổi rồi.”
Một người khác hỏi: “Chồng cô là cán bộ cấp doanh sao?”
Thông thường, cán bộ cấp thấp sẽ trẻ hơn cán bộ cấp cao. Doanh trưởng Tiết và doanh trưởng Vương trẻ tuổi hơn đoàn trưởng Triệu.
Nhưng Nghiêm Lỗi không thuộc tình huống bình thường, anh là đoàn trưởng trẻ tuổi nhất quân khu.
Anh còn trẻ hơn cả doanh trưởng Tiết và doanh trưởng Vương, Kiều Vi lại trẻ hơn Nghiêm Lỗi.
Kiều Vi trả lời: “Không, anh ấy là cán bộ cấp đoàn.”
Nghe cô nói là cán bộ cấp đoàn, trong đầu hai người đàn ông trung niên thoáng hiện ra gương mặt tương tự đoàn trưởng Triệu.
Phí quá, họ thầm than trong lòng.
Một cô gái xinh như hoa lại gả cho một người đàn ông trung niên thô lỗ.
Ai nhìn cũng thấy tiếc.
Nhưng làm cán bộ tiền lương cao đãi ngộ tốt, đúng là có thể cho cô một cuộc sống tốt hơn.
Có lẽ nhờ vậy nên cô vẫn trẻ trung xinh đẹp như thế sau nhiều năm kết hôn.
Tổ hợp ông chú già và cô vợ nhỏ, không có ông chú già nào không thương vợ trẻ cả.
Hai người tự giới thiệu, người lớn tuổi hơn nói: “Tôi là trưởng ban Tạ của ban tuyên truyền, đây là trạm trưởng Lục của trạm phát thanh.”
“Đồng chí Kiều, đến lượt cô giới thiệu về mình.”
Kiều Vi ngồi thẳng lưng, không hề cứng nhắc, cho thấy cô không khúm núm hay căng thẳng.
“Tôi tên là Kiều Vi Vi, hai mươi hai tuổi, là người nhà quân nhân, tốt nghiệp cấp ba, am hiểu các loại công việc liên quan đến văn thư. Khá phù hợp với phạm trù công việc của phát thanh viên. Nhưng tôi lại thiếu kinh nghiệm, còn cần tiếp tục học hỏi dưới sự hướng dẫn của các lãnh đạo, không ngừng trau dồi bản thân để có thể tiến bộ.”
Hai người đàn ông trung niên gật đầu.
Trạm trưởng Lục mở tài liệu trong tay ra, rút ra một tờ giấy: “Cô đọc diễn cảm cái này xem.”
Trên giấy có hai đoạn văn, Kiều Vi lướt nhanh một lần, hắng giọng rồi bắt đầu đọc diễn cảm.
Đoạn văn đầu tiên cực kỳ đơn giản, là lời mở đầu và kết thúc của buổi phát thanh.
“Trạm phát thanh công xã nhân dân trấn Hạ Hà Khẩu bắt đầu phát thanh. Mười giờ năm phút, tái phát sóng chương trình từ trạm phát thanh nhân dân huyện Vĩnh Minh.”
“Trạm phát thanh công xã nhân dân trấn Hạ Hà Khẩu, buổi phát thanh này kết thúc. Hẹn gặp lại.”
Dừng lại một lúc, cô bắt đầu đọc diễn cảm đoạn thứ hai, là một đoạn tin tức, nhìn thời gian là tin tức của năm ngoái.
“Nhân Dân nhật báo đưa tin: Một thành tựu lớn lao trong việc tăng cường xây dựng quốc phòng, cống hiến to lớn vào việc bảo vệ hòa bình thế giới. Quả bom nguyên tử đầu tiên của nước ta được kích nổ thành công! Chính phủ nước ta tuyên bố trịnh trọng kiến nghị triệu tập một hội nghị với các thủ lĩnh quốc gia trên thế giới, thảo luận vấn đề cấm toàn diện và tiêu hủy v.ũ kh.í h.ạt nh.ân.
Ngày 16/10/196x, Trung Quốc cho nổ một quả bom nguyên tử ở khu vực miền Tây đất nước, thực hiện thành công vụ thử nghiệm v.ũ kh.í h.ạt nh.ân đầu tiên. Trung Quốc thử nghiệm v.ũ kh.í h.ạt nh.ân thành công, tượng trưng nhân dân Trung Quốc được tăng cường quốc phòng…”
“Được rồi, dừng đi.” Trưởng ban Tạ bảo dừng.
Ông ấy và trạm trưởng Lục đều hơi ngơ ngác: “Đồng chí Kiều, cô đến từ Bắc Kinh à?”
“Không phải, tôi là người của thành phố Lâm, sau khi kết hôn thì theo quân ở thị trấn.”
Hai người kia ngỡ ngàng: “Thành phố Lâm cách đây cũng không xa, người ở thành phố Lâm nói tiếng phổ thông tốt như vậy à?”
Thân thể có ký ức, bình thường Kiều Vi nói chuyện không cố ý sửa lại khẩu âm thì mặc dù vẫn nói tiếng phổ thông nhưng vẫn tự nhiên dùng khẩu âm ở thành phố Lâm của nguyên chủ Kiều Vi Vi.
Nhưng khi nãy lãnh đạo yêu cầu cô đọc diễn cảm, còn đọc bản thảo tin tức nên Kiều Vi đọc từng chữ rõ ràng, câu từ rành mạch, là tiếng phổ thông tiêu chuẩn nhất.
Hai lãnh đạo nghe xong, cảm thấy giọng điệu này không khác gì phát thanh viên của đài phát thanh Nhân dân Trung ương được trạm phát thanh huyện tái phát sóng.
Làm công ăn lương riết da mặt cũng dày theo, Kiều Vi nói khoác mà không biết ngượng: “Chăm chỉ mà ra.”
Đúng là chọc trúng trái tim của lãnh đạo.
Hai lãnh đạo nhìn nhau cảm khái: “Lần này rốt cuộc quân khu…”
Rốt cuộc cũng đưa một người đàng hoàng vào.
Phải biết rằng người lần trước được quân khu đưa đến trạm phát thanh có biệt danh là “không quản được”.
Vì “tiếng phổ thông” lúc phát thanh của cô ấy là thế này.
“Không quản được công xã nhân dân trấn Hạ Hà Khẩu bắt đầu không có tiếng. Mười giờ năm phút, không chuyển được chương trình từ không quản được nhân dân huyện Vĩnh Minh.”
“Không quản được công xã nhân dân trấn Hạ Hà Khẩu, buổi không có tiếng này kết thúc. Hẹn gặp lại.”
Trưởng ban Tạ tuyên bố Kiều Vi vượt qua vòng kiểm tra.
Cô đọc rõ ràng từng chữ, nói chuyện mạch lạc dễ hiểu, chỉ thế thôi đã đạt yêu cầu.
Thật ra khi bội đội đã đưa vợ quân nhân tới, cho dù không vượt qua bài kiểm tra cũng không bị loại, vẫn sắp xếp chức vụ cho bọn họ. Nhưng lần này cần tìm người có năng lực thực sự, nếu như vợ quân nhân vừa đến không được thì phải tìm người khác.
Vì thế nên mới dư thừa công chức.
Có thể có nhiều nhân viên làm ở một vị trí cùng lúc, nhưng người có năng lực làm việc thì chỉ có một.
Kiều Vi vượt qua bài kiểm tra không đứng dậy ngay, cô nói: “Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi.”
Trưởng ban Tạ nói: “Cô nói đi.”
Kiều Vi hỏi: “Tôi sẽ báo cáo công việc với ai?”
“Tôi.” Trạm trưởng Lục nói: “Tôi là lãnh đạo trực tiếp của cô, nếu có việc tôi không quyết định được thì chúng ta đi tìm trưởng ban Tạ.”
Có nghĩa là trạm phát thanh trực thuộc ban tuyên truyền.
Kiều Vi hỏi tiếp: “Tôi có một đứa con gần bốn tuổi, bình thường tôi có thể dẫn thằng bé đi làm cùng không?”
Trưởng ban Tạ nói: “Tôi nhớ ở đại viện quân đội có nhà trẻ mà?”
Kiều Vi nói: “Giáo viên ở nhà trẻ đều là vợ quân nhân, đến từ những nơi khác nhau… À, công xã khác. Rất nhiều quan niệm nuôi dạy con khác với tôi, cho nên tôi không gửi con vào nhà trẻ.”
Hai lãnh đạo vừa nghe xong đã hiểu.
Mặc dù Kiều Vi Vi cũng là vợ quân nhân nhưng cô là người trí thức ở thành thị. Bọn họ cũng biết phần lớn vợ quân nhân đều là phụ nữ nông thôn điển hình.
Nhìn xem, khi Kiều Vi Vi nói chuyện cũng tránh dùng từ ‘Nông thôn’, thay bằng từ ‘Công xã’.
Đương nhiên để tỏ ý không chê nông thôn, không chê anh chị em ở nông thôn, nhưng… Mọi người đều hiểu ý cô.
Dù sao sự chênh lệch giữa thành thị và nông thôn vẫn còn đó.
Bọn họ nhìn thấy cô mặc áo sơ mi trắng như tuyết đã đoán được có lẽ cô không chịu được chuyện dạy dỗ trẻ em của những người vợ quân nhân kia.
Kiều Vi nói thêm: “Con tôi rất trầm tính, thích đọc sách, không thích nói chuyện.”
Bọn họ nghe miêu tả còn tưởng là bé gái, trong ấn tượng cứng nhắc vẫn cảm thấy bé gái trầm tĩnh hơn bé trai. Hơn nữa, thời gian làm việc của nhân viên phát thanh rất ngắn, hai lãnh đạo không hề quan tâm: “Được, được.”
Sau khi xác nhận chuyện này, Kiều Vi không còn gì muốn hỏi thêm nữa.
Tất cả mọi người đứng lên, trạm trưởng Lục nói: “Ngày mai cô mang bảng định mức lương thực đến, mang cả những thứ liên quan.”
Kiều Vi vỗ túi xách quân đội: “Hôm nay tôi có mang theo.”
Nhóm người trung niên cười lên: “Đồng chí Kiều chu đáo quá.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK