Mục lục
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu là trước kia thì Nghiêm Lỗi thật sự không thể yên tâm nổi. Nhưng bây giờ khi nghe Kiều Vi nói “Anh yên tâm”, Nghiêm Lỗi nghĩ có lẽ anh thật sự có thể yên tâm.
Anh gật đầu: “Được.”
Rồi lại nói: “Nhớ mang thêm tiền.”
Sau đó lại nhắc cô: “Em để tiền ở hai nơi khác nhau, nếu không may bị trộm…”
À à nhớ rồi, thời này có rất nhiều trộm cướp.
Lúc trước nguyên chủ cũng bị trộm tiền, tức đến bật khóc.
“Vâng.” Kiều Vi gật đầu.
Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Kiều Vi dẫn Nghiêm Tương đến nhà đoàn trưởng Triệu, nhờ chị Dương trông cậu bé một ngày.
Chị Dương hỏi: “Lên huyện à?”
Kiều Vi trả lời: “Chị dâu muốn mua gì không?”
Chị ta đáp lại: “Cô giúp tôi mua cho Tịch Tịch hai bộ quần áo nhé.”
Quần áo Lâm Tịch Tịch mang từ quê lên đều là đồ vá đi vá lại nhiều chỗ.
Hàng tháng chồng chị ta đều gửi tiền về cho chị cả, nhưng có lẽ đều đầu tư hết lên người con trai, chứ chẳng quan tâm đến cô con gái này.
Nhưng chị ta làm mợ, lại là vợ cán bộ, không thể để cháu gái ngoại của chồng lôi thôi như vậy được. Tuy chiếc váy liền mà Kiều Vi cho rất đẹp, nhưng không phù hợp để mặc làm việc hàng ngày.
“Áo sơ mi với quần là được rồi.” Chị ta nói.
“Màu trắng? Hay có hoa?”
“Ừm… Giống nhau là được.”
“Được, còn gì nữa không?”
“Hết rồi, để tôi đi lấy phiếu vải cho cô.”
“Không cần đâu, tôi có mang theo.”
“Được. Vậy khi nào cô về thì tính tiền cho tôi.”
Kiều Vi quay sang nói với Nghiêm Tương: “Con ở trong nhà ngoan, đừng chạy ra bên ngoài nhé.”
Nghiêm Tương ngoan ngoãn đồng ý.
Kiều Vi đi bắt xe.
Nhà xe ở đầu trấn, mỗi ngày chỉ chạy mấy chuyến. Cô đợi hơn nửa tiếng mới bắt được một chuyến, coi như may mắn.
Huyện Vĩnh Minh cách trấn Hạ Hà mười dặm. Dọc đường đi có thể thấy nhiều nhà máy và phân xưởng.
Nghiêm Lỗi từng nói có tin thị trấn sẽ được sáp nhập vào huyện. Do sự phát triển hiện nay mà huyện sắp mở rộng và liên kết với các thị trấn xung quanh.
Kiều Vi xuống xe ở huyện. Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, cô đổi sang tuyến xe buýt số 2, sau đó tìm được hiệu sách Tân Hoa.
Cửa hàng ở thời đại này đều có chung một đặc điểm, không gian cửa hàng rất rộng rãi, nhưng đồ đạc bên trong lại không nhiều. Ngay cả hiệu sách cũng như thế.
Kiều Vi cẩn thận đi một vòng quanh hiệu sách. Phần lớn đều là sách văn học, lịch sử hoặc chính trị.
Đương nhiên sẽ không đụng vào sách văn học, lỡ đâu lại mua nhầm quyển nào đó bị thời kỳ này gắn mác là cỏ độc thì sao.
Sách lịch sử… sợ là phá tứ cựu.
Còn sách chính trị, Kiều Vi mua hai quyển. Mua mười quyển loại sách này cũng không nhiều. Nghiêm Lỗi nhất định phải có một quyển, còn một quyển là cho Kiều Vi và Nghiêm Tương.
Cô tìm từ điển Tân Hoa, thấy ấn bản lần thứ tư là bản mới nhất.
Tiếc là không có quyển nào liên quan đến khoa học hay kiến thức phổ thông. Thực ra mục đích chủ yếu của chuyến đi này là tìm vài quyển sách về khoa học kỹ thuật cho Nghiêm Tương.
Cuối cùng, cô lấy một quyển sổ tay hướng dẫn kỹ thuật nông nghiệp, quyển còn lại là sổ tay hướng dẫn chăn nuôi lợn.
Cô không biết Nghiêm Tương sẽ tỏa sáng ở lĩnh vực khoa học nào nên cô chỉ đành trao cho cậu bé những gì cô có.
Kiều Vi an ủi bản thân: sau này Nghiêm Tương có bố làm một nhà lãnh đạo lớn, dù cậu bé không thể tiếp xúc với súng đạn thì cũng có thể trang bị kiến thức nông nghiệp và kỹ thuật chăn nuôi vững chắc, sau đó dấn thân vào lĩnh vực nông nghiệp cũng tốt… Nhỉ?
Cô chọn thêm vài quyển sách khổ ngắn và truyện tranh, sau đó đi đến hỏi nhân viên ở quầy bán: “Hiệu sách có từ điển tiếng Trung hiện đại không?”
Nhân viên cửa hàng mặc áo khoác màu lam, tay áo trắng, nhướng mày hỏi: “Hả?”
Kiều Vi lặp lại câu hỏi: “Ở đây có bán từ điển tiếng Trung hiện đại không?”
“Tôi chưa từng nghe qua quyển sách này.” Nhân viên trả lời. “Sách đó xuất bản từ bao giờ? Của nhà xuất bản nào?”
“Thôi, không có gì. Tôi chỉ nghe người khác nói thôi.” Kiều Vi mỉm cười.
Chắc là… Vẫn chưa xuất bản.
Rời khỏi hiệu sách, Kiều Vi đi đến cửa hàng bách hóa. Đúng là đồ ở đây chất lượng tốt hơn hợp tác xã cung tiêu, chủng loại hàng hóa cũng rất đa dạng.
Hôm nay là thứ hai, lại đang giữa trưa, cửa hàng cũng không có nhiều khách. Lúc nãy hiệu sách cũng vắng khách, chỉ có hai ba người.
Khi ở nhà, cô mặc quần áo vải thô cho đơn giản, thoải mái. Nhưng hôm nay đi ra ngoài, cô mặc một chiếc áo sơ mi vải lụa. Người bán hàng thấy cô ăn mặc chỉnh tề, lại còn mang theo một túi sách lớn, khí chất rất tốt, trông không giống đầu trộm đuôi cướp, nên để mặc cô đi dạo xung quanh.
Kiều Vi mua cho Lâm Tịch Tịch một chiếc sơ mi trắng và một chiếc sơ mi hoa, mua thêm hai cái quần. Quần ở thời đại này đều phải có một nếp ủi thẳng ở giữa. Bà ngoại cô mặc kiểu quần này đến tận khi qua đời. Đến lượt mẹ cô thì đã không còn mặc nhiều nữa.
Trang phục dành cho phái nữ ở thời đại này đều có họa tiết hoa nhí.
Nhưng Kiều Vi biết không lâu sau, trang phục cả nước sẽ giảm đi độ nữ tính và tăng sự trung tính lên, sử dụng màu xanh lục, màu vàng và màu xanh lam của quân đội.
Hiện tại, phần lớn quần áo trong tủ Kiều Vi đều là những trang phục có họa tiết hoa nhí. Kiều Vi muốn bỏ đống đồ này từ lâu rồi.
Cô mua cho mình vài chiếc áo sơ mi trắng vải lanh giống hệt nhau.
Áo sơ mi trắng rất đa dụng.
Vải lanh không mềm mại như vải bông nguyên chất, nhưng mặc rất thoải mái.
Mua nhiều cái giống nhau, mỗi ngày thay một cái, người khác cũng không nhận ra.
Ha ha ha.
Lúc trả tiền, Kiều Vi lấy phiếu vải ra. Người bán hàng ồ lên: “Nhiều phiếu quá.”
Kiều Vi nói: “Mua đồ giúp người khác nữa.”
Người bán hàng nhìn thấy cô mua mấy cái áo sơ mi giống nhau như đúc liền tin lời cô.
Quần áo được cuộn lại thành một cuộn to, sau đó bọc giấy rồi cột lại bằng một sợi dây thừng. Kiều Vi cảm thấy cách đóng gói này cũng không khác đóng gói đồ ăn là bao.
May là hôm nay cô mang theo túi lưới, nhét đồ vào trong. Lúc không dùng có thể vo túi lưới thành quả bóng nhỏ, nhưng dung tích lúc mở túi ra lại rất lớn. Đựng cả sách và quần áo vẫn đủ.
Kiều Vi lại đi xung quanh một chuyến, phát hiện có cửa hàng bán loại đường ở nhà đang dùng.
Thảo nào cô không tìm được loại đường này ở hợp tác xã cung tiêu, hóa ra là mua ở huyện. Các kênh nhập hàng của các cửa hàng tạp hóa và hợp tác xã cung tiêu không giống nhau, sản phẩm cũng không giống nhau.
Trong nhà vẫn còn nhiều đường nên Kiều Vi không mua. Cô mua mấy cân đào giòn, nói với người bán: “Giúp tôi chia làm hai phần, tôi mua hộ người khác.”
Không có gì khác để mua.
Cảm thấy đói bụng, Kiều Vi tìm một nhà hàng quốc doanh rồi đi vào.
Nhân viên phục vụ đi đến hỏi: “Mấy người?”
Kiều Vi vừa kéo ghế ngồi vừa trả lời: “Một người.”
“Hả?”
Âm thanh hơi chói tai, Kiều Vi giật mình, vội bịt hai tai lại.
Nhân viên phục vụ nhìn cô chằm chằm: “Một người đến nhà hàng ăn làm gì?”
Kiều Vi: “…”
Thú thực, thái độ của nhân viên ở hiệu sách và người bán hàng ở cửa hàng tạp hóa cũng không tốt lắm. Nhưng dẫu sao họ không quan tâm cô đi cùng bao nhiêu người hay tiêu bao nhiêu tiền

Nhân viên phục vụ tại các nhà hàng quốc doanh trong trấn đều biết những người đến ăn là gia đình cán bộ quân đội, nên thái độ của họ khá niềm nở. Còn thái độ của nhân viên phục vụ ở đây lại rất tệ.
Kiều Vi nói: “Một người thì vẫn phải ăn cơm chứ.”
Nhân viên lại nói: “Cô chỉ đi một người, đói thì mua một cái bánh nướng bên ngoài ăn cho qua bữa là được rồi.”
“Tôi ăn cái gì là chuyện của tôi.” Kiều Vi bắt đầu thấy bực bội: “Việc của cô là đưa thực đơn cho tôi, ghi lại món tôi gọi, sau đó mang đến nhà bếp để người ta làm.”
Cô nhân viên lại nhíu mày: “Nhưng chỉ có một mình cô…”
Bốp!
Kiều Vi đập tay lên bàn dọa cô nhân viên kia giật mình. Đầu bếp ở bên trong cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ để xem có chuyện gì xảy ra.
Khi đói con người dễ nổi cơn tam bành. Nếu tâm trạng hào hứng đến ăn cơm lại bị người khác phá hủy thì càng khó chịu hơn.
Kiều Vi nhướng mày: “Cô làm nhân viên phục vụ thì chỉ cần làm tốt công việc của cô là được. Việc của khách hàng là đưa phiếu trả tiền, còn việc của cô là giúp người ta gọi món, bưng món ăn lên, làm tốt công việc phục vụ.”
“Còn nếu cô không muốn làm công việc này, cảm thấy công việc này vô nghĩa, vậy thì bây giờ cô gọi chủ nhà hàng đến. Tôi nói chuyện với chủ nhà hàng, xem vị trí này có cần thay người hay không!”
“Quản lý của nhà hàng đi đâu hết rồi? Ai là chủ ở đây?”
Thái độ của nhân viên phục vụ lập tức mềm xuống: “Tôi chỉ hỏi thôi mà. Cô gọi món gì?”
Đến lúc này cô ta mới chịu đưa thực đơn cho Kiều Vi.
Nhưng Kiều Vi vẫn tiếp tục hỏi: “Quản lý nhà hàng ở đâu? Ban ngày mà không có mặt ở nhà hàng sao?”
Kiều Vi chỉ làm ra vẻ thôi, nhưng không chịu bỏ qua. Chắc hôm nay thứ hai, quản lý cảm thấy vắng khách nên đã đi ra ngoài làm việc khác rồi.
Nhân viên phục vụ chột dạ, bắt đầu nói lắp: “Quản lý… Quản lý…”
“Quản lý đi họp rồi!” Đầu bếp ló đầu ra hô to, dùng hết sức nháy mắt ra hiệu với nhân viên phục vụ: “Tiểu Tôn, mau giúp khách hàng gọi món đi. Tôi sẽ làm món ngay.”
Thấy bọn họ chịu nhượng bộ, Kiều Vi lạnh lùng liếc cô nhân viên. Sau đó, cô chọn một món mặn, một món chay và một phần cơm.
Đúng là tay nghề của các đầu bếp tại nhà hàng quốc doanh trong thời đại này thật tinh tế, hương vị cũng rất ngon.
Lúc nãy tâm trạng Kiều Vi bị cô nhân viên kia phá hỏng, bây giờ ăn được món do dầu bếp nấu, tâm trạng cũng tốt lên.
Đầu bếp cố ý đi ra hỏi cô: “Hương vị thế nào?”
Kiều Vi chân thành khen hai câu.
Đầu bếp cười ha ha, chỉ về phía nhân viên phục vụ: “Cô bé ấy vừa mới nhận việc, vẫn còn nhỏ, mong cô đừng so đo.”
Tiểu Tôn thật sự còn khá trẻ, trông bề ngoài chắc chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Thời đại này là thế, có những đứa trẻ chỉ vừa mười bốn hoặc mười lăm tuổi đã phải đi làm phụ giúp bố mẹ ở trong nhà máy.
Có lẽ đúng là đang độ tuổi trẻ, Tiểu Tôn lại lên tiếng: “Chỉ là một người phụ nữ mà…”
Đầu bếp nghiêm khắc, vỗ vào vai cô ta.
Kiều Vi nói: “Cứ để cho cô ấy nói, nói thoải mái. Các đồng chí đều có cơ hội phát biểu, không thể cấm người khác nói được.”
Cô nhìn Tiểu Tôn: “Nói đi.”
Lúc Kiều Vi nói năng lưu loát, cách ăn mặc cũng chỉnh tề, trong túi lưới còn có vài quyển sách và nhiều quần áo.
Ai lại có thể mua nhiều quần áo như vậy cùng một lúc chứ, chừng ấy cũng tốn rất nhiều phiếu vải.
Đầu bếp là người từng trải, tất nhiên cũng sành sỏi khôn khéo hơn nhiều, chỉ cần nhìn một cái là đã nhận ra.
Tuy nhiên, Tiểu Tôn đang ở tuổi học cấp hai, Kiều Vi để cô ta nói, hơi yếu ớt nhưng vẫn nói: “Cô chỉ là một người phụ nữ… Không đi cùng đàn ông… Không thấy lãng phí sao?”
“Tôi ăn cơm, đồ ăn, tất cả tôi đều ăn vào bụng, bị tiêu hóa trong dạ dày của tôi, biến thành năng lượng cho cơ thể tôi. Lãng phí chỗ nào?” Kiều Vi hỏi lại.
“Ở chỗ cô không đi cùng đàn ông. Một người phụ nữ như cô lại đến nhà hàng ăn một mình, rất xa xỉ.” Tiểu Tôn vẫn không chịu thua.
Hầu hết người đi ra ngoài ăn cơm là cả gia đình hoặc mở tiệc chiêu đãi khách khứa bạn bè. Bình thường người đến ăn một mình cũng đều là đàn ông. Chưa từng thấy người phụ nữ nào đi ăn hàng một mình.
Không phải phụ nữ chỉ cần nhịn cho qua bữa là được rồi sao. Nếu có đồ ngon thì đều phải để lại cho đàn ông. Không phải ai cũng thế sao?
Đâu có người phụ nữ nào ra ngoài ăn một mình còn không hề e dè chứ?
“Cô không nghĩ những việc xa xỉ đối với cô, nhưng đối với tôi chỉ là việc bình thường trong cuộc sống hàng ngày hay sao?”
Tiểu Tôn ngẩn ngơ.
Kiều Vi nói: “Tính tiền giúp tôi.”
Đầu bếp lập tức báo giá cho cô: “Bảy hào hai xu.”
Thật ra Kiều Vi hiểu được suy nghĩ của Tiểu Tôn.
Nhưng cô không truyền bá tư tưởng nữ quyền cho cô ta, mà cô cũng không phải là hướng đạo sinh của cô ta.
Cô gái này đã có thể tự ra ngoài kiếm tiền nhưng vẫn cảm thấy phụ nữ không xứng đáng có được một bữa ăn ngon. Đó là tư tưởng lạc hậu thâm căn cố đế, có lẽ bị những nhân tố như gia đình, bố mẹ tẩy não từ khi còn nhỏ.
Nói chung là không thể thay đổi được.
Ngay cả Lâm Tịch Tịch cũng cảm thấy gia đình cậu mình đi ăn ở ngoài thì cô ta không nên đi theo.
Kiều Vi xoay người bước đi, trước khi ra khỏi nhà hàng thì chợt dừng lại.
“Này cô bé.” Cô quay đầu nói với Tiểu Tôn: “Cuộc đời này rất ngắn ngủi, cô nên học cách yêu thương bản thân mình nhiều hơn.”
Nói xong, Kiều Vi rời đi.
Tiểu Tôn chớp mắt: “Gì cơ?”
Đầu bếp ở bên cạnh nói: “Cô cất tiền vào ngăn kéo đi.”
Tiểu Tôn vừa tức giận vừa uất ức đáp lại: “Cô ta đi ăn một mình mà tốn gần một tệ.”
“Ơ.” Đầu bếp nói: “Không phải cô ấy nói đây chỉ là việc bình thường sao.”
Tiểu Tôn không thể nào bỏ qua chuyện này, cứ lẩm bẩm mãi không thôi.
Đầu bếp nói: “Đừng có ngốc như thế. Nhìn qua đã biết cô ấy là gia đình cán bộ, cô so đo với người ta làm gì? Đâu phải nhà nào cũng bắt con gái đi làm phục vụ.”
Ông ta hơi dừng lại rồi mới nói: “Có khi cô ấy chính là cán bộ.”
Người phụ nữ đó ăn nói sắc sảo, ừm, rất giống cán bộ.
Kiều Vi ngồi xe trở về trấn, cô về nhà mình đặt mấy chiếc áo sơ mi trắng mình đã mua ở nhà trước. Sau đó cô cầm túi lưới, mang theo sách, quần áo mua cho Lâm Tịch Tịch, đào giòn, v.v cho nhà đoàn trưởng Triệu.
“Chị dâu.” Cô đứng ở cổng gọi to.
Nghiêm Tương là người đầu tiên vui vẻ chạy đến: “Mẹ!”
“Ôi, bế không nổi, bế không nổi, mẹ có nhiều đồ lắm!” Kiều Vi xoa đầu Nghiêm Tương.
Lâm Tịch Tịch đứng lên chào: “Dì.”
Sau đó không nói gì nữa, rõ ràng không còn hoạt bát như lúc trước.
Chị Dương lau tay vào tạp dề, cười đi qua: “Trở về rồi à? Xe có chật không, có chỗ ngồi không?”
“Có, đi về đều ngồi cả.”
Kiều Vi và chị Dương vào nhà nói chuyện.
“Hửm, mua nhiều sách vậy à.” Chị Dương vừa nhìn thấy sách đã kính nể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK