Đoàn trưởng Triệu và chị Dương còn chưa giận.
Vì hai người họ chưa kịp phản ứng.
Sư trưởng Phan dùng thân phận phụ huynh lâm thời của nhà trai tự đến cửa, đợi đến khi ông ấy nói mục đích đến đây, đoàn trưởng Triệu và chị Dương đều ngơ ngác.
Tịch Tịch và Thiên Trạch?
Dù là tuổi hay tính cách hoặc là bất cứ điều gì khác, trong lòng họ cảm thấy hai người này khó thể đến bên nhau.
Trong lúc ngơ ngác và khiếp sợ, hai người họ còn chưa kịp tức giận thì sư trưởng Phan đã nói: “Bà cụ tự gọi điện cho tôi.”
Bà cụ biết tình huống của cô gái này, bà tỏ vẻ đồng ý.
Bà hứa rằng dù tương lai thế nào, chỉ cần cô gái này kết hôn với Lữ Thiên Trạch, bất kể tương lai anh ta có thể sửa lại án xử sai hay không hoặc cô gái có sinh con được cho anh ta hay không, chỉ cần cô ta gả cho Lữ Thiên Trạch, trong tương lai cô ta sẽ có một phần tài sản của gia đình.
Tuyệt đối không để cô ta không có chỗ dựa.
Ở thời điểm bình thường, bà cụ và Lữ Thiên Trạch sẽ không coi trọng một cô gái nông thôn như Lâm Tịch Tịch.
Nhưng giờ không phải thời điểm bình thường.
Bà cụ ở Bắc Kinh chứng kiến quá nhiều người tự sát vì không sống tiếp được. Bà chỉ mong sao con trai có thể sống khỏe mạnh, bà đã mất một đứa con trai rồi, không thể mất thêm đứa con trai còn lại.
Chỉ cần anh ta sống bình an, khỏe mạnh, cái khác không còn quan trọng.
Sư trưởng Phan cũng nghĩ vậy.
Hơn nữa, hiện giờ ai cũng không biết tình trạng trước mắt còn phải tiếp tục bao lâu, có lẽ mười năm, cũng có lẽ hai mươi năm, cũng có thể không có ngày cuối.
Vậy nên Lữ Thiên Trạch cần một người phụ nữ chăm sóc anh ta.
Kiểu chăm sóc này bao gồm cả sinh hoạt hằng ngày và s.inh lý.
Lúc này Lữ Thiên Trạch đã bị XX. Vừa lúc Lâm Tịch Tịch là con cháu đời thứ mười tám trong gia đình thuần nông, xuất thân gia đình tốt.
Lữ Thiên Trạch cần người khác chiếu cố, vừa hay Lâm Tịch Tịch cần cù hiền huệ, biết hầu hạ người khác nhất.
Lữ Thiên Trạch có nhu cầu của đàn ông, vừa lúc Lâm Tịch Tịch trẻ trung xinh đẹp, còn thanh xuân.
Mọi thứ vừa ổn.
Ở thời đại lệch lạc, hai người vốn không xứng đôi, nhưng nhu cầu của họ lại như hai bánh răng khớp vào nhau.
Tâm trạng của đoàn trưởng Triệu và chị Dương cực kỳ phức tạp.
Hai người họ đều biết số tiền mỗi tháng bà cụ gửi đến từ Bắc Kinh cao hơn tiền lương của công nhân bình thường rất nhiều.
Thậm chí họ còn đoán được rằng với khả năng nhận thức hữu hạn của mình thì họ không thể nào tưởng được một phần “gia sản” ở Bắc Kinh.
Nhưng, nhưng, cứ cảm thấy Thiên Trạch và Tịch Tịch… Dường như…
Sư trưởng Phan nhìn thấy sự do dự của họ, ông ấy trầm ngâm một lúc, hỏi: “Nếu không chọn Thiên Trạch, sau này hai người có thể tìm cho Tiểu Lâm một người thế nào?”
Đoàn trưởng Triệu và chị Dương nhìn nhau.
Tìm một người thế nào?
Dù có tìm thế nào cũng không tìm thấy người như Lữ Thiên Trạch.
Con bé đó tâm khí cao ngạo, một lòng muốn tìm người thành phố. Có lẽ người thành phố mà con bé gặp cả đời này không ai so sánh được với Lữ Thiên Trạch.
Đây là giới hạn cao nhất mà con bé có thể đạt tới rồi.
Bỏ lỡ thì không còn nữa.
Sau này tìm cho con bé một người không bằng Lữ Thiên Trạch, liệu nó có oán hận họ cả đời hay không?
Chị Dương lắp bắp nói: “Vậy phải hỏi ý kiến con bé đã…”
Sư trưởng Phan mỉm cười: “Tôi hỏi rồi.”
“Thiên Trạch từng đưa cô ấy đến gặp tôi, cô ấy đồng ý.”
Lúc Kiều Vi biết được tin này, phát hiện thế mà mình không kinh ngạc.
Hoặc là nói, khi cô biết vợ trước của Lữ Thiên Trạch tái hôn, cô đã loáng thoáng có dự cảm.
Đây là vì vòng xã giao của Kiều Vi và Lâm Tịch Tịch trùng điệp. Hoặc không nên nói trùng điệp, nên nói vòng xã giao của Kiều Vi bao trùm vòng xã giao của Lâm Tịch Tịch.
Giữa những người họ có thể tiếp xúc, khi Lữ Thiên Trạch xuất hiện trước mặt Kiều Vi, thật ra trong đầu Kiều Vi từng lóe lên suy nghĩ – người này… Là người duy nhất phù hợp với yêu cầu của Lâm Tịch Tịch, ngoại trừ Nghiêm Lỗi, trong số những người họ được tiếp xúc.
Đúng là thế thật.
Vậy nên Nghiêm Lỗi trở thành người duy nhất tức giận trong chuyện này.
“Anh nên tẩn cho anh ta một trận, không nên dễ nói chuyện như thế.” Anh cả giận: “Cũng vì anh không phải bậc phụ huynh chân chính của Tiểu Lâm. Lão Triệu đồng ý, anh cũng không tiện nói gì.”
Nghiêm Lỗi trẻ hơn đoàn trưởng Triệu rất nhiều, nhưng anh và đoàn trưởng Triệu coi nhau anh em.
Cháu ngoại của người anh em, bốn bỏ năm lên cũng là cháu ngoại gái của anh.
Lữ Thiên Trạch cũng là anh em của anh.
Lữ Thiên Trạch thân là chú lại coi trọng cháu ngoại gái của anh, không tức sao được!
Kiều Vi khuyên anh: “Hai bên người ta đều đồng ý, phụ huynh hai nhà cũng đồng ý rồi, anh đừng để tâm nữa.”
“Kệ thôi, anh cũng không quản được. Anh đã sớm biết anh ta không phải thứ tốt lành gì mà.” Nghiêm Lỗi vẫn tức giận.
Nhưng dù tức giận cũng hết cách, vì Lâm Tịch Tịch thật sự tự nguyện.
Lữ Thiên Trạch nói với anh.
Anh hỏi tại sao Lữ Thiên Trạch lại coi trọng Lâm Tịch Tịch.
Những cô gái viết thư cho Lữ Thiên Trạch khi trước, cô nào cũng có tài văn chương, không cùng trình độ với Lâm Tịch Tịch.
Lữ Thiên lại lười nhác mỉm cười.
“Cô ấy là cô gái khôn ngoan, tôi thích điểm này của cô ấy.” Anh ta nói.
“Cô muốn lấy được gì từ tôi?” Anh ta đã hỏi Lâm Tịch Tịch như vậy.
Lâm Tịch Tịch có ý đồ với anh ta, tuy cô ta không dám l.ỗ mãng nhưng ý nghĩ trong lòng cô ta không qua được đôi mắt tinh tường này. Lữ Thiên Trạch vẫn luôn biết.
Nhưng cô ta luôn thành thật, thế nên anh ta không vạch trần.
Đến tận bây giờ.
Cái chậu trong tay Lâm Tịch Tịch rơi xuống đất, quần áo dơ văng tứ tung.
Cô ta hoảng loạn ngồi xổm xuống nhặt lên.
Lữ Thiên Trạch rất kiên nhẫn chờ cô ta.
Lâm Tịch Tịch nhặt hết quần áo dơ vào chậu, ổn định tinh thần, ngẩng đầu lên.
“Tôi nghĩ đến ngày lành.”
“Tôi hy vọng tương lai anh có thể sửa lại án sai, đưa tôi đến Bắc Kinh.”
“Dù anh không sửa được, lạc đà gầy cũng còn hơn ngựa, đi theo anh không lỗ.”
“Tôi, tôi rất biết chăm sóc người khác. Tôi có thể chăm sóc anh chu đáo.”
“Tôi cũng có thể hầu hạ mẹ anh. Sau này bà ấy lớn tuổi, tôi đảm bảo có thể hầu hạ bà ấy thoải mái dễ chịu, sạch sẽ thơm tho.”
“Tôi còn có thể sinh con cho anh, tôi đẻ được rất nhiều.”
“Tôi chỉ muốn theo anh đến Bắc Kinh, ở nhà to, ngồi xe hơi, làm vợ quan thôi.”
“Cái khác tôi không để bụng.”
“Cô ấy rất tỉnh táo, biết bản thân muốn gì.” Lữ Thiên Trạch nói với Nghiêm Lỗi: “Điểm này thôi cũng hơn nhiều người rồi.”
Danh Sách Chương: