Đoàn trưởng Triệu gãi đầu, không thể phản bác.
Hai người họ về đến nhà thì Lâm Tịch Tịch đã về, đang nấu cơm ở nhà họ Triệu.
Đoàn trưởng Triệu hỏi: “Cháu qua nấu cơm cho chú Lữ của cháu, cậu ấy có nói gì không?”
Lâm Tịch Tịch mở to mắt: “Nói gì cơ ạ?”
Đoàn trưởng Triệu nói: “Không có gì.”
Lữ Thiên Trạch không phải là người tốt, nếu cậu ta dám ba hoa gì với cháu gái mình thì đoàn trưởng Triệu sẽ đi đánh cho cậu ta một trận.
Anh ta không nói gì, Lâm Tịch Tịch cũng cúi xuống tiếp tục nấu mì.
Mấy ngày liên tục chị Dương ngủ không vào giấc, buổi tối hay giật mình tỉnh dậy, đổ mồ hôi lạnh.
Đoàn trưởng Triệu phải lấy mấy thang thuốc về sắc cho chị ta uống thì chị ta mới ổn hơn chút.
Mấy ngày đó, Lâm Tịch Tịch qua nấu cơm cho Lữ Thiên Trạch. Lữ Thiên Trạch thấy cô ta thành thật, không giống như lúc đầu gặp nên anh ta cũng suy nghĩ khác. Dần dần hai người cũng nói qua nói lại mấy câu.
Sau khi chị Dương khỏi bệnh, thấy Lâm Tịch Tịch qua nấu cơm cho Lữ Thiên Trạch không có vấn đề gì, nên trưa nay cũng bảo Lâm Tịch Tịch qua nấu.
Chị Dương chịu thương chịu khó một đời, trước nay không nghỉ ngơi nhiều, dù trong nhà có Lâm Tịch Tịch thì chị ta cũng liên tục làm việc nhà. Không ngờ sau khi bị hoảng loạn rồi sinh bệnh nằm trên giường mấy ngày nay, chị ta đã nhận ra sự tốt đẹp của việc “nghỉ ngơi”.
Thật ra buổi trưa đàn ông trong nhà không về, phụ nữ đều tùy tiện mua gì đó ăn cho qua bữa chứ không nấu cơm đàng hoàng.
Do Lữ Thiên Trạch đến nên mới làm chị ta bận bịu vào buổi trưa. Giờ thấy Lâm Tịch Tịch qua nấu cơm cho Lữ Thiên Trạch cũng không sao nên chị Dương lén lười biếng, trưa nào cũng bảo Lâm Tịch Tịch qua nấu.
Cũng chẳng có gì xảy ra cả mà.
Đến Tết, Lâm Tịch Tịch ôm quần áo của Lữ Thiên Trạch về: “Cháu thấy chú ấy là đàn ông mà giặt quần áo thì hơi kì, nên cháu tiện tay mang về giặt hộ.”
Chị Dương nói: “Cậu của cháu bảo không được giặt cho cậu ta.”
Chị Dương vốn là người chịu khó, mới đầu cũng đòi đem quần áo Lữ Thiên Trạch về cùng giặt chung với quần áo ở nhà. Nhưng đoàn trưởng Triệu không cho.
“Không biết nấu cơm thì thôi.” Anh ta nói: “Nhưng giặt quần áo thì ai chả biết làm. Có ai đi lính mà không tự giặt quần áo chứ. Thằng nhóc này sống quá dễ chịu rồi, cũng nên cho nó ăn khổ thôi.”
Anh ta còn khoác lác: “Năm đó anh đi lính, ngang như cua, chẳng sợ ai. Nghiêm Lỗi trùm chăn lên đầu đập anh một trận mà anh còn không phục, đánh tới lần hai, lần ba mới phục. Cứ cho thằng nhóc này giặt quần áo cho nhà mình một tháng là nó biết giặt quần áo liền chứ gì?”
Lâm Tịch Tịch giật mình: “Cậu sao thế?”
Cô ta lên giọng: “Cậu phải biết tiến biết lùi chứ. Lúc người ta còn giàu có thì thôi đi, nhưng giờ tình hình người ta thế nào, nếu lúc này cậu không chăm sóc người ta thì sau này người ta quay lại làm quan lớn rồi sẽ không nhớ đến cậu đâu.”
Chị Dương “chà” một tiếng, nói: “Mợ nào có mong ước gì sau này người ta còn nhớ mình? Hơn nữa, ai biết sau này sẽ ra sao? Sao cháu biết cậu ta có thể trở lại được? Lỡ như, ôi thôi, không nói những chuyện này nữa. Đúng rồi, làm quan lớn! Cháu nói rất đúng. Sau này Lữ Thiên Trạch có thể quay lại làm quan lớn.”
“Thôi được, cứ cầm quần áo của cậu ta về để mợ giặt cho.”
“Không cần phiền mợ đâu ạ, cứ để cháu giặt.”
“Cũng được, cháu còn trẻ, cháu nên làm nhiều hơn chút, để Lữ Thiên Trạch nhớ cháu.”
Thời gian dần trôi.
Nháy mắt mà đến tháng mười, đến Quốc Khánh. Khắp nơi ai cũng vui vẻ.
Lữ Thiên Trạch đã đến Hạ Hà Khẩu tị nạn một năm, ngày nọ bỗng nhiên nhận được thư từ Bắc Kinh.
Vợ sư trưởng Phan gọi cho sư trưởng Phan, Nghiêm Lỗi và đoàn trưởng Triệu nghe tin từ đó.
Hai người về kể cho vợ mình: “Vợ Thiên Trạch, à không, vợ trước chứ, tái hôn rồi.”
Kiều Vi khẽ lắc đầu, nói: “Cũng không trách người ta được.”
Có rất nhiều tình huống như thế, Nghiêm Lỗi thở dài.
Sau đó liếc mắt nhìn cô.
Kiều Vi: “Nhìn gì?”
Nghiêm Lỗi rất muốn biết: “Nếu như anh bị XX, ly hôn với em trước rồi dẫn Tương Tương đi, thì em có tái hôn không?”
Kiều Vi nói: “Giả thiết này vô nghĩa. Anh nhìn xem, đến nay em đã đối mặt với bao nhiêu áp lực rồi, có gì khó khăn em chưa trải qua sao?”
Nghiêm Lỗi bế cô đặt lện giường: “Em không thể nói ‘không’ để dỗ anh sao?”
Kiều Vi hỏi ngược lại: “Nếu như em bị XX thì sao? Nếu ngày nào em cũng thảm hại, máu thịt be bét. Còn anh vốn không thể giúp gì cho em. Nếu như có một người phụ nữ có quyền lực, hoặc là cô ấy không có quyền nhưng bố cô ấy có, chỉ cần anh kết hôn với cô ấy là có thể bảo vệ được em. Vậy anh làm sao?”
Chuyện này không cần phải lựa chọn, Nghiêm Lỗi trả lời nhanh: “Nếu không còn cách nào khác thì anh sẽ kết hôn với cô ấy, bảo cô ấy bảo vệ em.”
“Anh xem.” Kiều Vi chống đầu: “Thế nên đừng ai mở miệng hứa hẹn cả một đời. Em không tin những lời hứa đó. Em chỉ tin vào bản thân nên sống tốt mỗi ngày thôi.”
Nghiêm Lỗi nằm ngửa nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
Anh đưa tay ra nhẹ nhàng xoa xoa gò má cô.
Ai đã làm cô tổn thương mà cô lại không tin tưởng hứa hẹn vậy nhỉ?
Nhưng anh không thể hỏi được.
Chị Dương về kể với Lâm Tịch Tịch chuyện vợ trước Lữ Thiên Trạch tái hôn rồi.
Lâm Tịch Tịch khựng lại một chút, chỉ “ồ” một tiếng chứ không nói thêm gì nữa.
Vì cô ta vẫn bình thường với Lữ Thiên Trạch nên chị Dương khá yên tâm bảo cô ta qua nấu cơm, giặt giũ cho Lữ Thiên Trạch.
Sau một năm trôi qua, cô ta thành thật, Lữ Thiên Trạch cũng không còn đề phòng cô ta, chịu cho cô ta vào nhà dọn dẹp.
Cô ta tháo chăn và áo bông của anh ta mang đi giặt, lo cho cuộc sống hằng ngày của anh ta rất tốt.
Cô ta biết lòng mình muốn gì, nhưng không dám l.ỗ m.ãng.
Kiếp trước, cô ta là một cô gái nông thôn to gan, chưa kết hôn mà đã có con.
Mặc dù dưới sự giúp đỡ bằng vũ lực của phụ huynh mà cuối cùng cô ta cũng thành công kết hôn với thanh niên trí thức, nhưng cả đời cô ta không ngóc đầu lên nổi. Ngày nào mẹ chồng cũng lấy chuyện này ra sỉ nhục cô ta.
Lâm Tịch Tịch không muốn lặp lại sai lầm này.
Cô ta không dám l.ỗ m.ãng trước mặt Lữ Thiên Trạch, không dám khiêu khích, quyến rũ anh ta.
Cô ta hiểu rõ, gộp hai đời lại tuổi tác cô ta nhiều hơn Lữ Thiên Trạch nhưng cô ta có thể cảm nhận được, trước mặt Lữ Thiên Trạch cô ta chả là cái thá gì.
Dù sao người ta cũng là quan lớn, có kiến thức, ở Bắc Kinh, còn cô ta cả hai đời đều là một người phụ nữ quanh quẩn bên xó bếp.
Cô ta luôn cảm thấy Lữ Thiên Trạch có thể nhìn thấu cô ta.
Tất nhiên là Lữ Thiên Trạch có thể nhìn thấu cô ta thật.
Một ngày tháng mười đẹp trời, Lâm Tịch Tịch ôm quần áo đã giặt sạch qua đưa cho Lữ Thiên Trạch.
Lữ Thiên Trạch nằm trên ghế nhắm mắt tắm nắng.
Lâm Tịch Tịch chào anh ta, anh ta mở mắt ra gật đầu.
Lâm Tịch Tịch bận rộn trong ngoài, anh ta nhìn theo, nhìn rất lâu.
Lúc Lâm Tịch Tịch lấy quần áo dơ của anh ta bỏ vào chậu, chuẩn bị đem về giặt, anh ta thả chân ngồi dậy, nói thẳng.
“Tiểu Lâm. Chú lớn tuổi rồi, không nói lòng vòng với cháu.” Anh ta nheo mắt hỏi cô gái nhỏ: “Cháu có âm mưu gì với chú?”
Về chuyện Lâm Tịch Tịch và Lữ Thiên Trạch sắp kết hôn, có lẽ Nghiêm Lỗi là người giận nhất, thậm chí là người duy nhất tức giận.
Danh Sách Chương: