Mục lục
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười mấy tuổi thi đỗ đại học không thể coi là em bé thiên tài, mà chỉ có thể coi là một thần đồng chân thật.
Em bé thiên tài bảy tuổi đã là hacker hàng đầu thế giới, tám tuổi đã nắm huyết mạch tài chính toàn cầu trong tay, chín tuổi đã cầm đạn hạt nhân chà tay.
Sáng thế chủ vung bút ban thuộc tính này cho Nghiêm Tương, nhưng lại không cho cậu bé môi trường, thời đại tốt để phát huy.
Bây giờ các kỳ thi trong trường học đã bị hủy bỏ.
Kiều Vi nghe Anh Tử kể, bậc tiểu học thi lên lớp bằng cách đọc thuộc lòng danh ngôn của các vĩ nhân.
Từ lớp hai lên lớp ba phải học thuộc năm câu, từ lớp ba lên lớp bốn phải học thuộc mười câu.
Cương Tử cũng nói ở trường có thông tin sau này sẽ tiếp tục cải cách, chỉ lên lớp buổi sáng, buổi chiều sẽ học thêm kiến thức về kỹ thuật và nông nghiệp.
Bọn họ ở thị trấn, không có điều kiện, không học nổi kỹ thuật nên có lẽ sẽ ra đồng học làm nông.
Trong niên đại đặc thù này, người xuyên không trở về như Kiều Vi cũng chẳng thể làm được gì.
Cô chỉ có thể xoa đầu Nghiêm Tương, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cậu bé: “Con ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta đi nhặt thêm đá, bố con nói chủ nhật cả nhà ta sẽ cùng nhau sửa đường.”
Đôi mắt của Nghiêm Tương không còn vẻ âm u không phù hợp với lứa tuổi nữa, mà là sự vui sướng trong sáng vốn có của một đứa trẻ: “Vâng!”
Kiều Vi lại xoa đầu cậu bé rồi mới ra ngoài.
Khi trở về căn phòng phía Tây, Nghiêm Lỗi vẫn đang đọc sách.
Anh đọc xong cuốn nào là xử lý luôn cuốn đó bằng cách ném vào bếp để nhóm lửa.
Thấy Kiều Vi đi vào, anh đánh dấu trang và gập cuốn sách lại: “Con ngủ rồi sao?”
Vừa rồi Kiều Vi nằm nghiêng trên giường dỗ Nghiêm Tương ngủ, chống cơ thể lên làm một bên vai đau nhức. Cô bóp vai nói: “Vẫn chưa ngủ say đâu, phải một lúc nữa.”
Nghiêm Lỗi đứng dậy nhường ghế cho cô, còn anh ngồi lên bàn đọc sách bóp vai cho vợ.
Hai vợ chồng trò chuyện, Kiều Vi nói: “Sư trưởng Phan trông rất giống người có học thức.”
Lời nói, phong cách của ông ấy rất nhã nhặn.
Nghiêm Lỗi nói: “Ông ấy vứt bút tòng quân mà.”
Kiều Vi nhìn anh.
Nghiêm Lỗi nói: “Em nhìn gì thế?”
Kiều Vi quay mặt đi: “Không có gì.”
Nghiêm Lỗi nghiến răng: “Không phải chỉ là một câu ‘Vứt bút tòng quân’ thôi sao.”
Kiều Vi phì cười: “Không ngờ anh cũng biết câu này.”
Nghiêm Lỗi tặc lưỡi: “Nói đến Sư trưởng Phan thì nhất định phải nhắc đến câu này, anh đã nghe thấy nó rất nhiều lần rồi, không biết không được.”
“Nhưng thành thật mà nói, dùng cụm từ bốn chữ này khi nói, cảm giác khác hẳn.” Anh thừa nhận.
Ngay cả anh cũng cảm thấy bản thân có học hơn khi thốt ra mấy chữ này.
“Đơn giản thôi.” Kiều Vi nói: “Khi anh học hãy ghi chép tích lũy vốn từ, thấy từ nào hay thì chép lại, qua một thời gian dài, vốn từ của anh sẽ tăng lên. Khi anh thường xuyên sử dụng, thì cách ăn nói bên ngoài cũng sẽ thay đổi rất nhiều.”
“Nhưng chúng cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Giá trị thực sự của anh vẫn là bản thân anh, chứ không phải những thứ này.” Cô mỉm cười nhìn anh.
Nghiêm Lỗi tăng lực bàn tay làm Kiều Vi kêu lên một tiếng rồi mắng: “Anh lấy oán trả ơn, em đang khen anh đấy.”
Nghiễm Lỗi: “Xì.”
Nhưng khóe miệng anh lại cong lên.
Đương nhiên Kiều Vi biết sau này Nghiêm Lỗi sẽ càng ngày càng giỏi.
Anh sẽ không ngừng hoàn thiện bản thân, trở thành một người lãnh đạo giỏi giang trong tương lai, có được uy quyền, nụ cười hòa nhã nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực giống Sư trưởng Phan.
Anh sẽ ngày càng tiến bộ, vì anh là nam chính.
Kiều Vi không nói chuyện Nghiêm Tương là một em bé thiên tài với anh.
Một người là nam chính, một người là em bé thiên tài, đó là thuộc tính và định nghĩa mà Sáng thế chủ ban cho hai người. Những khái niệm này đều đã vượt quá nhận thức của bọn họ.
Nhưng điều này không quan trọng.
Dù sao cô cũng đã đến thế giới này, nam chủ với em bé thiên tài gì chứ, bọn họ đều không biết làm toán.
Cô đã đến thế giới này, đây mới là thế giới thực.
Hai người họ hiện là chồng và con cô.
Trước khi ngủ, Kiều Vi ra ngoài đi vệ sinh, khi vào phòng còn tiện tay xếp lại đệm trên giường trúc.
Quay lại nằm xuống, tiếp tục trò chuyện với Nghiêm Lỗi: “Em thấy nhà Sư trưởng Phan cũng rất giản dị, anh nhìn nhà chúng ta xem, không có gì không hợp lý đâu nhỉ?”
Lợi ích của việc đến nhà cấp trên là giúp cô biết thêm về các vật dụng và cuộc sống thường ngày của một giai cấp nhất định ở thời điểm này.
Trong lòng cô cũng đã có tiêu chuẩn rồi.
Nghiêm Lỗi khó hiểu hỏi: “Nhà chúng ta có gì không hợp lý chứ?”
“Thì cái giường trúc của chúng ta này, cái ghế nằm này, mấy cái đệm của em nữa.”
Nghiêm Lỗi càng khó hiểu hơn: “Nhưng có gì không ổn chứ?”
Không phải đó đều là những món đồ thường thấy trong thị trấn sao? Dùng ở trấn thôi, nếu dùng ở thành phố sẽ bị người thành phố chê là quê mùa.
“Mấy cái đệm đó cũng không có vấn đề gì sao?” Kiều Vi hỏi tiếp.
“Làm sao chứ?” Nghiêm Lỗi nói: “Hôm nay lão Triệu còn hỏi có phải dạo này anh túng thiếu không.”
Kiều Vi: “?”
“Anh ấy nói sao làm đệm lưng lại không dùng vải cùng màu, có một cái khác màu. Trông rất kỳ cục.”
Kiều Vi phì cười: “Sau đó thì sao?”
“Anh bảo phối như vậy trông rất đẹp.” Nghiêm Lỗi nói: “Anh ấy còn hỏi, tại sao trong sân lại có giá giã gạo, làm chày giã rồi tại sao không làm cái cối đặt bên dưới?”
Kiều Vi thích thú hỏi: “Anh trả lời thế nào?”
“Anh nói là để em giặt quần áo, đỡ tốn sức. Anh ấy bảo em toàn nghĩ ra cách kỳ quái. Rồi anh ấy vẫn không kìm được nói cách đó thật ngớ ngẩn, cái chày đó trông không hề nhẹ, dùng để đập quần áo thì cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu công sức.”

Kiều Vi bật cười lăn vào lòng anh: “Anh không nói cho anh ấy biết nó dùng để quay chứ không phải đập à?”
Nghiêm Lỗi ôm lấy cô: “Anh ấy cứ lải nhải là cuối cùng anh không phải giặt đồ nữa, nhưng tại sao lại phải rửa bát, anh cũng chẳng thèm giải thích với anh ấy.”
Kiều Vi nằm úp lên người Nghiêm Lỗi, hôn anh: “Mặc kệ anh ấy, anh ấy đâu biết anh tốt như thế nào, em biết là được rồi.”
Nụ hôn khiến anh choáng váng.
Nhưng đột nhiên Nghiêm Lỗi lại nhéo eo cô, tiếc nuối nói: “Hôm nay tiếc quá.”
Kiều Vi: “Hả?”
“Hôm nay dẫn em đến gặp Sư trưởng Phan, đáng ra phải ăn mặc tươm tất một chút.” Nghiêm Lỗi thở dài: “Nhưng hai vợ chồng lão Triệu đều ở đó, anh không tiện bảo em đi thay quần áo. Dù gì cũng không phải việc của hai chúng ta.”
Hôm nay khi về đến nhà trông thấy Kiều Vi mặc bộ quần áo mới lấy ở chỗ thợ may hôm qua.
Giặt giũ sạch sẽ mặc lên người, bộ đồ suông, rộng rãi thoải mái.
Kiều Vi rất thích.
Kiều Vi cười ha ha: “Bộ quần áo mới của em không đẹp sao?”
“Nhìn qua thì giống một bà già, nhìn kỹ thì lại thấy rất đẹp.” Nghiêm Lỗi thừa nhận: “Nhưng giản dị quá, anh sợ em sẽ tủi thân. Ở trước mặt cấp trên, anh muốn giữ thể diện cho em.”
“Giản dị mới tốt chứ.” Trong mắt Kiều Vi chợt hiện vẻ gian trá: “Chúng ta là những chiến sĩ chủ nghĩa cộng sản của giai cấp vô sản, cần gì mấy thứ hào nhoáng đó. Anh đang bị sự phù phiếm của giai cấp tiểu tư sản quấy nhiễu.”
Nghiêm Lỗi không tranh luận nữa mà đỡ gáy Kiều Vi, hôn cô.
Trước đây cô mới là người có tư tưởng tiểu tư sản. Cô coi thường và chán ghét những thứ liên quan đến nông thôn.
Nhưng hiện giờ cô đã thay đổi.
Giường trúc, ghế trúc, đệm lưng vải thô mới thêm trong nhà đều mang đậm nét quê hương làm anh cảm thấy vô cùng thân thuộc. Thực ra hôm nay khi về nhà, trông thấy cô ngồi trên giường trúc trong bộ quần áo vải thô, anh thấy rất dễ chịu.
Anh thích cô mặc bộ quần áo mới này hơn là những chiếc váy liền mang phong cách Tây được cắt may từ vải lụa, khoe eo thon mông mẩy.
Bởi dễ chịu mới là trạng thái nên có khi về nhà.
Nhà họ Triệu, đoàn trưởng Triệu và chị Dương cũng đã đi nằm.
Đoàn trưởng Triệu nói: “Hay là em…”
Chị Dương: “Dạ?”
“Hay là em trả mấy cái váy đó cho Tiểu Kiều đi.”
“Em cũng nghĩ đến chuyện này, sao cô ấy lại mặc đồ làm từ vải thô chứ, không phải thế chứ, Tiểu Nghiêm cũng đâu thiếu vài đồng bạc đó.”
“Theo lý thì đúng là vậy. Mai anh sẽ hỏi cậu ấy.”
Tối hôm đó, trong đại viện quân khu, khi mọi người đang đi dạo, có người trông thấy đoàn trưởng Phạm theo sau cảnh vệ của Sư trưởng Phan đi sâu vào trong đại viện.
Bên đó là khu nhà ở của cán bộ cấp cao, anh ta tới gặp Sư trưởng Phan à?
Đi dạo xong, khi đang phe phẩy quạt chuẩn bị về nhà, người đó lại thấy đoàn trưởng Phạm hấp tấp vội vã đi về nhà với vẻ mặt rất xấu.
Khi cảnh vệ của Sư trưởng Phan tìm thấy đoàn trưởng Phạm, vợ anh ta đã đưa con đi dạo rồi, không có ai nói cho anh ta biết có chuyện gì xảy ra và đi gặp Sư trưởng để làm gì. Anh ta mù mờ ra ngoài, trở về với vẻ giận dữ.
Đến giờ đi ngủ, hàng xóm vẫn còn nghe thấy tiếng khóc lóc chửi mắng phát ra từ nhà họ Phạm.
Sáng sớm hôm sau, công cuộc chạy bộ mà Kiều Vi kiên trì tập luyện từ hôm thứ năm lại bị gián đoạn.
May là cô đã nhắc nhở Nghiêm Lỗi chuyện ăn sáng của Nghiêm Tương, nên sáng nay anh làm xong bữa sáng cho Nghiêm Tương rồi mới đi làm.
Kiều Vi ngáp một cái, đi ra khỏi nhà, đứng dưới ánh mặt trời vươn vai. Cô vặn người sang hai bên trái phải ba lần thả lỏng xương khớp, sau đó quay đầu: “…”
Đây là lần thứ mấy rồi, sáng nào ba chiếc đệm trên giường trúc cũng bị đổi vị trí.
Cô nhớ tối qua trước khi đi ngủ, đi vệ sinh xong đã tiện tay xếp lại rồi mà: Màu gốc, màu gốc, màu xanh.
Thế mà bây giờ chúng lại biến thành: Màu gốc, màu xanh, màu gốc.
Mấy hôm nay, mỗi sáng thức dậy cô lại thấy tấm đệm màu xanh kia nằm giữa hai tấm đệm màu gốc.
Rất quy củ, đoan trang, ngay ngắn.
Không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Kiều Vi cũng hiểu đại khái.
Cô nhớ mẹ từng kể cho cô nghe một chuyện, ngày bé khi mẹ xem TV, người dẫn chương trình sẽ ngồi đằng sau bối cảnh được dựng trên sân khấu, logo chương trình sẽ được đặt ở chính giữa sân khấu.
Những thứ quan trọng sẽ được đặt ở chính giữa.
Nhưng sau này, khi Kiều Vi học tiểu học, logo tên của các chương trình lại bị cắt đôi, nửa đầu được đặt ở góc trên bên phải, còn nửa sau đặt ở góc dưới bên trái, tạo cảm giác rời rạc ngẫu nhiên nhưng lại rất hợp lý bắt mắt.
Đó cũng là lẽ dĩ nhiên khi kinh tế đất nước ngày càng phát triển, tính thẩm mỹ cũng sẽ được nâng cao.
Nhưng tiếc là khiếu thẩm mỹ của đồng chí Nghiêm Lỗi ở thời điểm này mới chỉ dừng lại ở mức “trung tâm, đối xứng” mà thôi.
Kiều Vi đỡ chán.
Trong cuộc họp hôm nay, Sư trưởng Phan đã nghiêm khắc phê bình một số cán bộ thiếu nhận thức tư tưởng và không thể dẫn dắt người nhà cùng nhau tiến bộ. Ông ấy đề nghị phát động một đợt phong trào xây dựng văn minh tinh thần mới, yêu cầu các cán bộ phải làm gương, tích cực chủ động thắt chặt kỷ cương trong gia đình, đưa cả nhà cùng nhau tiến bộ.
Biện pháp cụ thể là mỗi cán bộ phải tự phê bình bản thân trước, sau đó về nhà giáo dục người trong gia đình thật tốt.
Ngoài ra, ban tuyên truyền sẽ in một loạt loạt áp phích có đầy đủ hình ảnh chữ viết, sau đó dán lên các bảng tin trong khu vực sinh hoạt của gia đình quân nhân, tuyên truyền cho họ biết thế nào là hành vi văn minh, thế nào là hành vi thiếu văn minh.
Không thể để một gia đình có tố chất thấp làm hỏng hình ảnh của quân đội.
Ngoài ra hôm nay cũng đã có kết quả đánh giá lương lần này, lương của một số cán bộ kỳ cựu đã được lên một bậc, tăng hẳn mười bốn tệ. Gần nửa tháng lương của một lao động phổ thông.
Đoàn trưởng Triệu có tên trong danh sách được tăng lương.
Còn đoàn trưởng Phạm thì không được chọn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK