Sở Nhược Phi đã quen với việc anh sẽ trả lời lạnh lùng như vậy, nên bà ta cũng không có nhiều lời dặn dò.
Chu Hoàng Anh nhìn Ông cụ Thanh trên ghế sô pha, anh chào hỏi với vẻ quan tâm: “Thân thể của ông khỏe không ạ?”
“Tôi đây vẫn chưa chết được!” Ông cụ Thanh vẫn như cũ nói với giọng không vui Ông cụ thật đúng là một chút mặt mũi cũng không cho!
Chu Hoàng Anh khẽ cụp mắt xuống, không nói gì, Sở Nhược Phi thấy vậy nhanh chóng cười mở miệng nói: “Ba, tối qua con cùng Thẩm Ngôn đã la rầy qua Hoàng Anh, nó cũng biết lỗi rồi, xin ba hãy tha thứ cho nó”
Nghe thấy Chu Hoàng Anh biết lỗi rồi, tâm trạng của ông cụ Thanh dịu đi đôi chút, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Chỉ cần cậu rời khỏi người phụ nữ đó, tôi cũng coi như cảm ơn trời đất lắm rồi, nếu không chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc!”
Chu Hoàng Anh ánh mắt lạnh lùng, Sở Nhược Phi sợ con trai sẽ nói gì đó chống đối lại, bà ta vội vàng cười dịu hòa hoấn nói với anh: “Từ từ đi, đừng nóng nảy”
Chu Hoàng Anh không muốn chọc tức.
Ông cụ Thanh, vì vậy anh đã quay đi, đưa mắt nhìn chăm chăm vào trên người Lâm Ngọc Linh.
Không cần ngẩng đầu nhìn lên, Lâm Ngọc Linh cũng có thể cảm thấy Chu Hoàng Anh đang nhìn chăm chằm vào cô, tất nhiên, ánh mắt của anh vẫn rất lạnh lùng như vậy, thậm chí ở khoảng cách xa như vậy, nhưng cánh tay cô vẫn nổi da gà Liệu Chu Hoàng Anh có nhận ra mình?
Trái tìm của Lâm Ngọc Linh bất giác trở nên căng thẳng.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” Chu Hoàng Anh hỏi.
Sở Nhược Phi giải thích: “Mẹ cảm thấy con nhỏ người hầu này hơi kỳ lạ, cô ta nói răng cô ta bị phát ban trên mặt, cho nên mẹ nói răng mẹ không ngại nhìn và yêu cầu cô ta tháo đồ che mũi miệng xuống, nhưng cô ta sống chết không tháo nó ra, vì vậy mẹ chỉ còn cách tự mình làm điều đó thôi”
Chu Hoàng Anh mím chặt đôi môi mỏng, một lúc sau mới nhẹ giọng nói lẹ, mẹ có vẻ rất rảnh rỗi hay sao? Hay là con cũng không ngại đặt vé máy bay cho mẹ cùng ba còn có ông nội đi du lịch đảo Cát Bà mấy ngày”
“Con là đang nói cái gì vậy? Mẹ làm tất cả đều không phải vì muốn tốt cho gia đình này sao?”
Sở Nhược Phi nhìn anh có chút bất mãn, mở miệng cảnh cáo nói: “Có phải con định dùng cách này lừa ba mẹ đi, để con cùng con nhỏ kia sống hạnh phúc bên nhau đúng không, con năm mơ đi!”
Chu Hoàng Anh cười khẽ, cố tình hạ giọng nói: “Ö? Chuyện con muốn làm mẹ cũng không cản được”
“Đứa nhỏ này con muốn chọc giận mẹ tức chết sao?” Sở Nhược Phi nổi giận đánh một cái vào vai Chu Hoàng Anh, cũng may là hai người nói chuyện tương đối nhỏ, ông cụ Thanh không có nghe thấy, Sở Nhược Phi yên tâm: “Con cũng ngàn lần đừng để ông nội nghe thấy, nếu không sẽ gặp chuyện chẳng tốt đẹp gì Chu Hoàng Anh cười một cách kỳ quái, anh bước đôi chân dài của mình đi về hướng Lâm Ngọc Linh.
Khoảng cách càng ngày càng gần, thân hình anh cao lớn giống như một cái lồng nhốt chặt Lâm Ngọc Linh, hơi thở tràn đầy nam tính khiến hô hấp của Lâm Ngọc Linh không ổn định.
Cô lùi lại một chút, dùng giọng giả lễ phép chào anh: “Ngài thủ trưởng.
”
Sau vài giây suy nghĩ, Chu Hoàng Anh chậm rãi nói: “Giọng của cô…”
Trái tim của Lâm Ngọc Linh đập nhanh hơn, giọng của cô làm sao? Chu Hoàng Anh có phải không nghe giọng mình khác thường?
Dưới sự lo lắng của Lâm Ngọc Linh, Chu Hoàng Anh đột nhiên chuyển chủ đê của cuộc trò chuyện, nói với vẻ chán ghét: “Quá khó nghe”
Lâm Ngọc Linh: “.
.
”
Thật may là không bị phát hiện “Dạ thưa thủ trưởng, gần đây tôi bị trúng gió cảm lạnh, nên giọng hơi khó nghe, xin ngài thứ lỗi ạ” Lâm Ngọc Linh nhắm mắt nói Chu Hoàng Anh nhìn cô từ trên xuống dưới với ánh mắt nóng bỏng: “Định đi đâu?”
“Ra cửa hàng tạp hóa mua thức ăn ạ” Lâm Ngọc Linh đáp.
“Ai da, Hoàng Anh, vừa rồi con còn không phải chê là mẹ quá nhàn rồi sao, sao bây giờ con liền đứng đây rãnh rỗi đặt câu hỏi rồi!”.
Giọng nói đầy phàn nàn của Sở Nhược Phi xen vào: “Mẹ bị sự xuất hiện của con làm gián đoạn, suýt chút nữa thì đã quên tháo đồ che mũi miệng của con nhỏ này xuống rồi!”
Sau đó, Sở Nhược Phi duỗi móng vuốt về phía Lâm Ngọc Linh.
Danh Sách Chương: