“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
“Tôi tưởng cô phải biết rõ chứ”
Chỉ một câu không hiểu sao khiến có có ý nghĩ kỳ lạ.
Lâm Ngọc Linh như sắp khóc, dùng sức nằm chặt ngón tay, nơm nớp lo sợ lắc đầu: “Tôi không biết”
Bộ dạng đáng thương của cô lúc này giống như một con thỏ nhỏ đang bị bắt nạt Ánh mắt Chu Hoàng Anh xẹt lên một tia khác thường, nhìn Lâm Ngọc Linh đang lo sợ, môi bạc khẽ cong lên.
“Tôi vì cô mà bị thương, chẳng lẽ cô không định chịu trách nhiệm sao?”
Giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng như vậy, cũng không cảm thấy có cái gì không đúng Chỉ có vậy sao?
Lâm Ngọc Linh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô chính là đôi mắt sâu lạnh lùng của anh.
Cô rùng mình một cái, bật khóc.
“Nên như vậy”
Khóe miệng Chu Hoàng Anh hơi cong lên, tình huống nhanh đến mức anh vẫn chưa kịp thích nghi.
Anh “Ù” một tiếng bằng giọng mũi rồi gọi người làm mang hộp sơ thương tới, sau đó thản nhiên ngồi xuống.
Ngón tay thon dài lần lượt cởi từng cúc áo sơ mi.
Sau động tác của anh, nửa thân trên dần đần hiện ra.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng khiến Lâm Ngọc Linh cảm thấy sợ hãi, cuống quít cúi đầu.
“Lại đây”
Một giọng nói thiếu kiên nhẫn của người đàn ông vang lên, Lâm Ngọc Linh run rẩy, từ từ tới gần nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên.
Tay phải nhanh chóng cầm lấy thuốc sát trùng và băng gạc, dưới ánh mắt của người đối diện nhanh chóng xử lý vết thương trên cánh tay anh.
Khi chấm thuốc sát trùng khế chạm nhẹ xuống miệng vết thương hẹp dài đang sợ kia, ngực Lâm Ngọc Linh căng thẳng,theo bản năng ngẩng đầu lên.
“Đau không? Tôi sẽ nhẹ…”
Vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy lông ngực mạnh mẽ, rắn chắc của anh.
Mặt Lâm Ngọc Linh lập tức đỏ bừng, suýt nữa vứt bỏ bông trong tay, sau đó lại cúi đầu, không dám lên tiếng.
Ánh mắt lạnh lùng của Chu Hoàng Anh lướt qua vành tai đỏ bừng của cô, một cảm xúc kỳ lạ từ đáy lòng dâng lên, khiến đôi mắt anh càng trở nên đen hơn.
“Vì sao không dám nhìn tôi?”
Giọng điệu của anh không còn lạnh lẽo như bình thường, ẩn sâu dưới câu nói bình thản kia dường như có một điều gì đó rất lạ.
Cô nên trả lời như thế nào đây?
Lâm Ngọc Linh không dừng lại động tác ở tay, định giả vờ không nghe thấy nhưng lại không dám vì thế rầu rĩ nói.
“Tôi đang bận bôi thuốc”
“0”
Ánh mắt Chu Hoàng Anh dao động, anh kiềm chế cơ thể, những ngón tay thô ráp không báo trước khẽ nâng cảm xinh đẹp của cô lên, buộc cô phải nhìn mình.
“Không nói dối tôi đấy chứ?”
Hơi nóng phả ra khiến Lâm Ngọc Linh cảm thấy khó thở, mùi hormone đàn ông không ngừng kích thích thần kinh cô lúc nào không hay.
Cô vừa định mở miệng, câu tiếp theo của người đàn ông lại khiến cả người cô rét run, cảm thấy cả người như rơi vào một hố băng “Có biết kết cục của việc nói dối tôi lần thứ hai là gì không? Bạn nhỏ thích nói dối”
Chu Hoàng Anh cúi thấp hơn, Lâm Ngọc Linh lại lùi về sau một chút, cho đến khi cô cảm thấy lưng mình chạm vào đầu giường thì đôi môi bạc lạnh lẽo của đã gần trong gang tấc.
“Tôi..
Tôi không cố ý”
Ánh mắt cô tránh né, nhưng bất kể cô nhìn về phía nào đều có thể nhìn thấy cơ bắp gợi cảm đầy nam tính của anh.
Bình tĩnh, hít thở sâu.
Ánh mắt cô bối rối, đầu nhỏ cố gắng quay ra sau, nhưng hai má lại đỏ bừng rất đáng yêu.
Cái miệng cứng rằn hay nói dối Ánh mắt lạnh lùng của Phan Ân Vinh lướt qua khuôn mặt cô, cúi đầu thấp hơn, đôi môi bạc dường như lơ đãng lướt qua khóe môi cô khiến cả người cô bị tê dại.
“Không phải cô không muốn lấy tôi sao?”
Anh hỏi thẳng thừng, nhưng không giấu được cám dỗ trong giọng nói, khiến đôi mắt đẹp của Lâm Ngọc Linh kinh ngạc trợn tròn.
“Tôi.”
Không khí xung quanh dần trở nên ái muội, nhất thời khiến cô cảm thấy khó thở, muốn lập tức chạy trốn.
“Đừng nhúc nhích”
Dường như người đàn ông trước mặt đã sớm đọc được suy nghĩ của cô, cánh tay dài duỗi ra bắt lấy cô, nhốt cô trong vòng tay mình.
Cả người cô bị anh nhốt trên đầu giường, không thể động đậy.
Danh Sách Chương: