Khi Trần Tuấn Anh xuống tới tầng một, Tiêu Thành Đạt vẫn ngồi trên sofa, nhàn nhã uống trà, vẻ mặt dường như rất thỏa mấn.
“Thế nào rồi, bây giờ tôi đi đây” Trân Tuấn Anh đứng trước mặt Tiêu Thành Đạt, giọng nói có chút ngượng ngập.
“Nói với anh ấy, đây là lần cuối cùng”
“… Anh tự nói với anh ấy đi, nhỡ anh ấy nổi trút hết lên tôi thì sao? Tôi vẫn còn có một cô dâu cần được tôi chăm sóc, yêu thương, nuông chiều” Trần Tuấn Anh nhăn nhó, lập tức rời khỏi nhà họ Tiêu bằng tốc độ tên bản.
Tiêu Thành Đạt chậm rãi chớp mắt, liếc nhìn theo bóng lưng của anh, khế nhíu mày rồi thở dài một tiếng, như thể phải chịu oan ức không hề nhỏ chút nào.
Tại quân khu.
Ngay khi Trần Tuấn Anh quay lại, anh đã luôn cảm thấy khung cảnh dường như vô cùng ảm đạm, ngay cả người đi tuần cũng mất tích, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng.
“Sao thế, có chuyện gì đã xảy ra sao? Cuối cùng cũng gặp được một người, anh liền vội vàng kéo lại hỏi tình hình.
“Đội trưởng Tuấn Anh, anh trở lại rồi sao.
May.
quá, anh hãy mau đi thuyết phục thủ trưởng đi”
Trần Tuấn Anh có chút ngạc nhiên, không hiểu đang có chuyện quái gì.
Anh trợn mắt nhìn người lính, kinh ngạc hỏi: “Nhưng là chuyện gì?”
“Thủ trưởng, anh ấy muốn xuất ngũ”
Vì lí do gì? Anh ấy mới ba mươi tuổi mà đã muốn về hưu rồi sao.
Nếu quả thực là để có thể ở nhà chơi game, thì e rằng trên đời này không có được người thứ hai ngoại trừ Chu Hoàng Anh.
Khóe miệng Trần Tuấn Anh hơi giật, vội vàng đi về phía văn phòng.
Anh còn rất nhiều chuyện cần báo cáo rõ ràng với Chu Hoàng Anh, đặc biệt là chuyện về … Lâm Ngọc Linh.
Anh luôn cảm thấy, người chị dâu này nhất định sẽ bỏ đi, cho dù bọn họ có làm gì đi nữa cũng không có tác dụng.
“Rầm”
Trần Tuấn Anh đá tung cánh cửa văn phòng của Chu Hoàng Anh “Click”
Tiếng súng lên đạn vang vọng trong căn phòng nhỏ.
“Đừng, đừng bản.
Là em!”
Chu Hoàng Anh tiếp tục bản, tiếng bàn phím kêu lên rắc rắc, cho đến khi âm thanh “chiến thắng” phát ra từ loa.
Hiển nhiên, anh ấy đang chơi game.
Trần Tuấn Anh có chút xấu hổ, đưa tay quệt ngang mũi rồi nói: “Chà, thủ trưởng, em đã mang đoạn video về cho anh rồi đây.
Và, vợ anh thật sự quá dữ dẫn, làm em sợ chết khiếp.
Chị ấy vừa liếc mắt một cái có thể nhận ra anh và Tiêu Thành Đạt đã hợp tác cùng nhau.
Em e rằng chị ấy sẽ không bỏ qua chuyện này đâu”
“Cô ấy mà không nhận ra thì mới là có vấn đề đấy” Tiêu Thành Đạt nhướng mắt nhìn lên rồi nói: “Đưa tôi “Đây!” Trần Tuấn Anh đưa máy quay cho Chu Hoàng Anh băng hai tay.
“Lúc đầu em cũng lo lắng, không ngờ mọi việc lại được giải quyết êm đẹp như vậy”
“Lo lắng gì?”
“Cho rằng chị dâu sẽ sợ hãi hay khóc lóc gì đó”
“Người phụ nữ của tôi sẽ không như vậy đâu”
Chu Hoàng Anh đáp, giọng nói vô cùng tự tin Trần Tuấn Anh liền nhớ lại phong cách của Tiêu Thành Đạt, lập tức cảm thấy Lâm Ngọc Linh ở bên cấp trên của mình vấn là tốt hơn.
Chu Hoàng Anh bá đạo, lại còn không nói đạo lý.
Tiêu Thành Đạt thì lại giảng đạo lý quá nhiều, khô khốc, một chút thú vị cũng không có.
‘Sau khi Chu Hoàng Anh xem tất cả video và những đoạn ghi âm, anh nhấn nút xóa và đưa trả máy quay cho Trần Tuấn Anh.
“Tôi xóa hết rồi.
Làm tốt lắm”
“Anh, anh nói thật cho em biết đi, anh thực sự chuẩn bị xuất ngũ hay sao?”
“Tôi đã nộp đơn rồi”
“Tại sao?“ Trần Tuấn Anh kêu lên: “Điều này chắc chắn không phải vì tổ quốc ..”
“Bởi vì tôi có chuyện phải làm”
“Chơi game ư?”
“Chà, đúng vậy.”
Trần Tuấn Anh trợn tròn mắt, không thể tin được những gì mình vừa nghe.
Rốt cuộc là chuyện quái gì vậy? Chu Hoàng Anh chỉ vì muốn chơi game mà từ bỏ vị trí quân khu trưởng ư?
Phải rồi, đây chắc chắn là anh đang mơ.
Nếu như không phải mơ, thì chắc hẳn người đứng trước mặt anh không phải là Chu Hoàng Anh, không thể nào là thủ trưởng Chu Hoàng Anh của anh được.
Ngày hôm sau, tại sân bay.
Lâm Ngọc Linh một tay kéo vali, một tay cảm †ay Lâm Ngọc Huy rồi nói: “Chị đi mua mấy quả quýt, em ngoãn ngoãn đứng đây đợi chị, đừng đi lung tung”
“Chị, lúc này mà chị còn mua quýt làm gì vậy?”
“Nhỡ đâu em muốn ăn trên máy bay thì sao?”
“Em sẽ không thèm ăn quýt đâu.
Chị đừng đi, ở đây đông người như vậy, rất dễ bị lạc” Lâm Ngọc Huy lo lắng nói.
Lúc trước em cũng hứa y như vậy, nhưng lúc không có thì lại làm náo loạn cả lên còn gì” Lâm Ngọc Linh nhắc lại chuyện quá khứ.
“Đó là vì lúc đó em còn nhỏ không biết gì, nhưng bây giờ em đã lớn rồi” Lâm Ngọc Huy bất: lực giải thích.
Trước kia anh quả thực không hiểu chuyện, bây giờ đâu còn thế nữa.
Làm sao anh có thể để chị phải vất vả vì mình kia chứ.
“Không được.
Em cứ ở đây đợi đi, chị đi một chút rồi sẽ về ngay”
Danh Sách Chương: