Bên đây Trần Tuấn Anh vừa rời đi, thì Lâm Ngọc Linh tỉnh dậy ngay sau đó.
Cô vò đầu tóc, ánh mắt mông lung nhìn Chu Hoàng Anh: “Sao em… ở trong khách sạn?”
“Em chơi mệt quá rồi”
Lâm Ngọc Linh lờ mờ gật đầu, sau đó nhớ đến hạng mục vui chơi hình như là tr‹ nổi, nhưng trên người mình lại không có bất kỳ ướt át nào, ngược lại vô cùng khô ráo, cô kinh ngạc liền cúi đầu xuống.
Quả nhiên, quần áo bị thay qua rồi.
Khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng: “Anh thay quần áo giúp em?”
“Nhân tiện còn giúp em tầm rửa luôn rồi, nếu không thì em có thể ngủ thoải mái được như vậy?”
“Giúp em tắm rửa… nước, a a a al” Lâm Ngọc Linh hét lên, lật đật từ trên giường bò dậy, từ trong hành lý mang đến lục lọi lấy ra một đống đồ chữa trị vết thương.
Chu Hoàng Anh im lặng nhìn cô, tâm trạng hiện lên trên đôi mày, viết đầy hai chữ dịu dàng.
Lâm Ngọc Linh vòng qua phía sau anh, tháo lớp vải gạt lúc này đã hơi khô ra, đôi mắt trong suốt đẹp đẽ không biết sao mà đỏ bừng lên, cẩn thận từng chút một cắt vải gạt ra, rất dịu dàng xé ra.
Đắp thuốc lên từng lớp từng lớp, nhưng không có cách nào che lại vết thương “Xin lỗi” Cô giúp anh quấn lại vải gạt, rất là áy náy : “Chắc chắn rất đau đúng không?”
“Không sao” Người đàn ông xoay người lại ôm cô vào trong lòng.
Lâm Ngọc Linh vùng vẫy không ra, đành bị động ngồi lên trên đùi của anh, đôi mắt giống như con thỏ vậy, chớp chớp.
“Về chuyện của bạn thân em Hà Thanh Nhàn và Cao Tịnh Vũ, em biết được bao nhiêu?”
“Trước đây là Thanh Nhàn cứ luôn theo đuổi anh ta, sau đó lúc trước đây vài tuần, thì Cao Tịnh Vũ đột nhiên đồng ý rồi, nhưng mà nói ở trong trường học không yêu đương chỉ là hai người lấy mục tiêu quen nhau để làm bạn bè trước xem thử”
Trước đây vài tuần.
Đột nhiên đồng ý.
Hai từ quan trọng này liên kết thành một cụm, khó tránh không khiến người ta nghĩ về mặt khác nhiều hơn.
Sự im lặng của Chu Hoàng Anh, khiến Lâm Ngọc Linh hơi bất an: “Sao vậy?”
“Không sao, vừa rồi Tuấn Anh ở bên ngoài gặp được anh ta rồi”
“Vậy đến đây vì hai người sao?” Lâm Ngọc Linh phản ứng rất nhanh.
“Không nhất định” Anh nói rằng.
Lúc này, điện thoại của Lâm Ngọc Linh reo lên, cô từ trên người của Chu Hoàng Anh bò xuống, vừa lăn vừa bò đến cạnh giường, cầm điện thoại để trên tủ đầu giường lên: “A lô?
Ngọc Linh, tớ và đàn anh cá voi đang đi chơi ở ngoài đấy, bữa tối giải quyết như thế nào đây? Muốn đi cùng nhau chứ?”
Thoáng chốc nghe thấy là Hà Thanh Nhàn, thì Lâm Ngọc Linh trực tiếp mở loa ngoài ra, sau khi Chu Hoàng Anh gật đầu nhẹ, cô mới đồng ý với người đối diện, Hà Thanh Nhàn cũng là hi hi ha ha hoàn toàn không có cơ mưu, còn đặc biệt nhắc nhở cô phải dẫn theo thủ trưởng Chu.
Vốn dĩ.
Lâm Ngọc Linh nghe Chu Hoàng Anh nói không nhất định, còn cảm thấy suy nghĩ của bản thân hơi quá khích, nhưng bây giờ xem ra, mục đích mà Cao Tịnh Vũ đến đây, chắc chắn không phải là Hà Thanh Nhàn, nếu không thì với tính cách của anh ta, làm sao có thể chạy xa như thế.
“Hay là chúng ta đừng đi nha? Em cảm thấy Cao Tịnh Vũ này không phải ý tốt lành”
“Đi xem thử, có anh ở đây sẽ không có chuyện”
“Chính là bởi vì có anh ở đây, em mới lo lắng, nếu như chỉ một mình em đi mới không sợ, lỡ như anh ta là người nào đó phái qua đây ám sát anh thì làm sao? Tiểu thuyết và trong phim điện ảnh chẳng phải đều diễn như vậy sao”
Thấy vẻ mặt trề môi không vui vẻ của cô, Chu Hoàng Anh mỉm cười đưa tay, vò vò đỉnh đầu lông xù của cô: “Ám sát anh từng trải qua, còn nhiều hơn so với số lần thi cuối kỳ của em”
“Này!”
“Nhưng mà, ra ngoài chơi, số lần rất thoả thích ít hơn nhiều so với số lượng bạn trai em quen”
Lâm Ngọc Linh im lặng Cô với Chu Hoàng Anh đều biết, phương là người đầu tiên của mình, đồng thời cũng là người đầu tiên của đối phương Nên là, Chu Hoàng Anh nói câu này ra miệng, khó tránh khiến người ta cảm thấy đầu mũi hơi chua xót.
“Nhưng chỉ là một bữa cơm”
“Ngắm nhìn cảnh đêm, vẫn tốt hơn ở trong khách sạn”
Lâm Ngọc Linh lúc này mới đột nhiên phản ứng được, mục đích của Chu Hoàng Anh, không phải vì muốn bản thân anh thoả thích, mà là vì cô.
Danh Sách Chương: