Chu Hoàng Anh tỏ vẻ.
Anh ấy không coi thường Lâm Ngọc Linh.
Đó là về những hiểu lầm mà anh đã có với Lâm Ngọc Linh trước đây.
Anh cho rằng khả năng ăn uống của cô đều nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được.
Ví dụ như ăn quá nhiều cũng sẽ bị đau dạ dày.
Nhưng lúc này anh mới phát hiện ra đó chỉ là những thứ phù du mà thôi.
Dạ dày của Lâm Ngọc Linh cũng không khác hố đen là bao.
Sau khi ăn xong, hai cô gái đều đã bắt đầy say rượu.
Hai má Lâm Ngọc Linh đỏ bừng.
Bị Hà Thanh Nhàn trêu chọc cảnh tượng hôm nay cô ấy nhìn thấy, Lâm Ngọc Linh cứ nhào vào vòng tay Chu Hoàng Anh, huyện thuyên đòi về nhà đi ngủ.
Không hề luyến tiếc cô bạn thân một chút nào.
Nếu là lúc trước, Cao Tịnh Vũ khó có thể tưởng tượng được rằng một người như Chu Hoàng Anh lại ôm Lâm Ngọc Linh lên và nói lời tạm biệt với vẻ xin lỗi.
Nhìn thấy Chu Hoàng Anh trả tiền và đưa Lâm Ngọc Linh đi, anh ta vẫn không thể thốt nên lời “xin lỗi” mà mình muốn nói.
Một người như Chu Hoàng Anh sẽ không quan tâm đến chuyện anh ta có xin lỗi hay không đúng không?
Nghĩ vậy, anh ta cụp mắt xuống, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: “Em sống ở đâu, anh sẽ đưa em về.”
“Không, em sẽ tự đi taxi” Hà Thanh Nhàn lắc đầu, cầm túi xách, đi về phía trước với dáng vẻ buồn cười.
Cao Tịnh Vũ không an tâm với cô, cứ khăng khăng đòi đưa cô về.
Hà Thanh Nhàn không còn cách nào khác, đành phải cho anh ta biết địa chỉ.
Lúc Cao Tịnh Vũ đưa Hà Thanh Nhàn tới cửa, cô đã say rồi, đang ngủ ở bên ghế ô tô.
Trông cô thật sự bình yên.
Cao Tịnh Vũ đành phải ôm cô vào nhà.
Anh ta quay đầu nhìn lại mấy thứ cô đã mua để phát sóng trực tiếp.
Sau đó cũng mang vào nhà cho cô.
Anh ta rất phân vân, rốt cuộc anh ta cũng có cơ hội.
Nếu đi vào, nhất định có thể có cơ hội được gặp lại cô lần nữa Cuối cùng, anh ta mở cửa, lấy một đống linh kiện nhỏ cô mua ở ghế sau, lấy chìa khóa trong ví của cô ra, bước tới định cửa mở cửa.
“Lạch cạch..”
Trước khi Cao Tịnh Vũ mở khóa, ai đó đã mở cửa từ bên trong.
Cao Tịnh Vũ sửng sốt Sau đó, Trần Tuấn Anh với đôi mắt ngái ngủ xuất hiện ở cửa: “Này, sao giờ cô mới chịu về hả? Tôi sắp chết đói rồi đây…”
Nói được nửa chừng, anh phát hiện người đứng ở cửa không phải Hà Thanh Nhàn mà là một người đàn ông.
Sau khi nhìn kỹ lại, không phải chính là Cao Tịnh Vũ mà anh ta đã gặp khi đi phiêu lưu trước đây sao?
Thân mật như vậy, muộn như vậy mới trở về Họ… đã làm lành sao?
Có phải vì Trần Tuấn Anh đã tỏ tình? Cho nên Hà Thanh Nhàn mới sợ hãi đến mức vội vã đi làm lành với một tên tra nam như thế này? Trần Tuấn Anh choáng váng.
Chiếc mũ ngủ màu trắng trên đầu rơi xuống đất mà anh ta cũng không để ý.
Có lẽ trong tình huống này, ngay cả Hà Thanh Nhàn, người đã say đến mức bất tỉnh cũng không thể ngủ ngon, trằn trọc mà mở mắt.
Mí mắt mở ra.
Khuôn mặt Trần Tuấn Anh hiện ra trước mắt Hà Thanh Nhàn.
Cô nhướn mày, theo bản năng khiến liền nói: “Sao anh lại đứng đó làm gì? Còn không mau đi giúp tôi.
Tôi có AP mạnh như vậy làm chỗ dựa cho anh.
Anh còn không biết đường mà hầu hạ tôi một chút sao?”
“Bên cạnh cô không phải còn có người sao? Cô còn gọi tôi làm gì.
” Trần Tuấn Anh không khỏi tức giận nói.
“Giống nhau làm sao được? Nhờ anh là được rồi.
Đừng có lắm lời nữa, tôi đau đầu quá…”
Hà Thanh Nhàn, người uống đến mức say mèm đã quên những gì đã xảy ra đêm nay.
Cô chỉ biết rằng cô đang chóng mặt.
Trần Tuấn Anh nghe vậy, bỏ qua chuyện Cao Tịnh Vũ và những thứ linh tinh, nhận lấy Hà Thanh Nhàn, giúp cô đi vào trong.
Vốn Cao Tịnh Vũ nên rời đi vào lúc này.
Nhưng anh ta không biết phải đặt rất nhiều linh kiện máy tính mà anh ta đang mang theo ở đâu.
Anh ta đành mang theo đống đồ bước vào nhà.
Vào phòng, anh ta nhìn cách bài trí xung quanh.
Còn có những vật trang trí nhỏ xinh.
Anh ta liền cười lên với vẻ tự giểu.
Thật ấm áp làm sao Thì ra cô ấy đang ở cùng người khác.
Chẳng trách cô ấy lại từ chối anh ta thẳng thừng như vậy.
Danh Sách Chương: