Có lẽ nên cho một ít súng ống lợi hại?
Hoặc là vũ khí lạnh thích hợp với cô?
Hoặc là cho cô máy vi tính xách tay?
Lúc những suy nghĩ này lướt qua, Lâm Ngọc Linh đã chộp được con cá thứ nhất.
Ngay sau đó, bắt được con thứ hai Cô một khi vào tay, tốc độ bắt nhanh làm người ta tức lộn ruột, ngay cả DK dạy cô dùng đồ bắt cũng hoàn toàn không nghĩ tới, lại có người có thể trong thời gian ngắn học được những thứ.
này, còn dùng được nhanh như vậy.
Tốc độ học tập như vậy, rất mới lạ.
“Đây là con thứ sáu, chuẩn bị cơm cho tôi đi là vừa” Lâm Ngọc Linh xoa xoa mồ hôi trán, đặt mông ngồi vào trong nước: “Mệt chết đi được.”
“Lên đây đi, dưới đấy lạnh” Tiêu Thành Đạt đi tới bên bờ đưa tay hướng về phía cô.
“Đừng.
Nói là mười con không thể thiếu mà, tôi nghỉ một chút là được.”
Người đàn ông nhíu mày, trong nháy mắt cởi áo khoác xuống mình ném ở một bên, ngay sau đó bước vào khu nước sâu.
Lâm Ngọc Linh nhìn ngây người.
Tình huống gì đây?
Bịch.
Một con cá bị ném lên bờ.
Tiêu Thành Đạt ló đầu ra, mái ướt nước dính vào trên mặt.
Đôi mắt hẹp dài của anh ta trầm.
Tĩnh, trong trẻo lạnh lùng.
Môi mỏng nhàn nh: cong lên đầy kiêu ngạo.
Tầm mắt mọi người, cũng dừng lại ở trên đường cong cơ bụng khỏe đẹp của anh ta.
Lại một con cá bị ném lên bờ.
Mặc dù, con cá này tương đối nhỏ.
Lâm Ngọc Linh đứng lên, không chịu thua cầm lưới, tiếp tục thò đầu đi xuống bắt cá.
Cái gì đó!
Sư phụ cái gì cũng mạnh hơn so với côi Lòng háo thẳng trong nháy mắt tăng.
Tiêu Thành Đạt chân dài bước một bước, đi sang hướng cô, cầm chế trụ cổ tay cô.
Lâm Ngọc Linh sửng sốt một chút.
Dưới nước, tóc người đàn ông khẽ bay, sắc mặt lại lãnh đạm lạnh lùng.
Dường như là đang cười, nhưng cô không chắc chắn.
Dẫu sao bình thường khóe miệng của anh ta luôn vậy.
Tiêu Thành Đạt dùng sức, kéo cô xuống nước.
Dưới mặt nước.
Hai người hai mắt nhìn nhau Tiêu Thành Đạt dẫn cô đến khu nước sâu.
Thật là nhiều cát Lâm Ngọc Linh trợn to hai mắt nhìn, dùng lưới vây quanh một chút, lại bất được một con.
Rất nhanh, mười con mà Tiêu Thành Đạt đặt ra cho cô, đã bắt được toàn bộ.
Lúc này, cô nhìn về người đàn ông ở một bên, anh ta dường như là đang cùng bầy cá làm trò.
Hơn nữa, lâu như vậy, cô cũng ngoi lên lấy dưỡng khí, nhưng Tiêu Thành Đạt vẫn chưa từng ngoi lên Cảm giác được tầm mắt cô, người đàn ông quay đầu, hướng về phía cô nhẹ nhàng cười một tiếng, làm động tác tay.
Quay lại Một con cá sát đến cánh tay của anh ta, sau khi quơ quơ đuôi cá, lại nằm ngửa lộ ra cái bụng giống như đã chết vậy.
“Đi” Anh ta dùng khẩu hình so một chữ.
Lâm Ngọc Linh gật đầu một cái, cùng anh ta cùng nhau lên bờ.
Đống lửa nóng, hơ ấm thân thể và hong khô quần áo.
Hai người ngồi xếp bằng.
“Sư phụ, có cái gì anh không làm được.
không?” Lâm Ngọc Linh dùng nhánh cây chọc vào đống lửa.
Lúc này, trời đã tối hoàn toàn: “Còn nữa, tôi đói thật”
“Tự nướng đi.”
“Tôi rất mệt mỏi” Cô bắt đầu đùa bốn vô lại.
“Thế tôi nướng.”
Lâm Ngọc Linh không kiềm được cười lên, chuyển người về hướng anh ta, tựa đầu vào bả vai của anh ta.
Thân mật bất ngờ xảy ra, ngón tay của Tiêu Thành Đạt cứng một chút, tâm mắt xoay chuyển, anh ta cầm lên cá cùng chanh xâu lại, hơ tới trên lửa.
Tách tách tách.
Mùi thơm bắt đầu tràn ngập.
“Thật là thơm” Lỗ mũi cô giật giật “Lần sau dẫn cô tới bờ biển, có thể ăn sống được” Anh ta nhìn cô một bộ dạng mèo thèm ăn, không kiềm được cười lên.
“Sư phụ, có ai nói anh rất ôn nhu hay chưa?”
Ôn nhu?
Sợ là không có.
Từ hình dung anh ta rất nhiều Từ tốt đến xấu rồi đến hoang đường.
Không đếm xuể.
Duy chỉ có không có hai chữ ôn nhu này.
Chỉ sợ là người đời đều cảm thấy, anh ta không nên là một người ôn nhu.
Dĩ nhiên, cũng không có người nào đáng giá để anh ta ôn nhu với họ cả.
“Không có”
Người đàn ông đáp.
“Vậy tôi chính là người đầu tiên rồi”
Lâm Ngọc Linh mi mắt cong cong, hình dáng ban đầu có khôi phục một ít, không nữa ngột ngạt bức bối như kia nữa.
Mắt nhìn cũng không tỉnh †áo, hoặc là chững chạc nữa.
Thời khắc này, cô giống như một đứa trẻ tự đắc ôm lấy cánh tay của anh ta.
Tiêu Thành Đạt một bên nhìn gò má hắt ánh lửa của cô gái nhỏ, ánh mắt có chút phức tạp: “Không sợ tôi?”
“Anh là sư phụ mà”
“Nếu như, tôi có lòng khác?”
“Nếu có đã sớm có rồi.
Anh vốn dĩ cũng không phải là vì những chuyện kia nên đến gần tôi có đúng hay không? Nói cho tôi đi, tại sao anh chọn tôi làm học trò? Bây giờ tôi không có Chu Hoàng Anh, cũng không những chỗ dựa khác, cũng chỉ là học trò của anh.”
Lý do.
Dĩ nhiên là cô thích hợp, Điều kiện khác đều là cộng thêm.
“Thích hợp” Tiêu Thành Đạt lựa chọn nói thẳng nói thật, anh ta không có gì gạt cô.
“Vậy, liên quan đến thân thế của tôi, anh có biết không?” Lâm Ngọc Linh cũng rất kiên trì.
Lời của Leo, cô tuy sẽ không lập tức tin tưởng.
Nhưng là, cô cũng biết không gió không dậy sóng, nếu anh ta nói, vậy thì chắc chắn có chuyện như vậy xảy ra.
“Bây giờ cô muốn biết sao?”
Câu trả lời này.
Ở ngoài ý liệu của Lâm Ngọc Linh.
Nhưng ở trong tình lý.
Tiêu Thành Đạt hiểu cô quá mức.
“Không muốn”
“Bạn của An Mạch, sau này không nên gặp.”
“Tôi biết “Ăn đi” Tiêu Thành Đạt đem cá đưa tới cạnh miệng cô, khớp xương của ngón trỏ gõ nhẹ ở trên đỉnh đầu cô: “Khách sáo với tôi, còn dùng mỹ nhân kế? Tôi là sư phụ, không phải kẻ thù, phải nói mấy lần mới hiểu được?”
Lâm Ngọc Linh miệng to cắn cá, mồm miệng không rõ nói: “Có đâu, thực sự muốn xích lại gần anh mài”
Tiêu Thành Đạt buồn cười, khóe miệng kéo ra hiền lành: “Miệng mồm lanh lợi”
“Cá ngon!” Cô le lưỡi một cái hiện ra hết vẻ tinh quái vốn dĩ.
“Ăn ngon thì ăn nhiều lên một chút”
“Đã rõ!”
Dạ dày của Lâm Ngọc Linh nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ.
Con cá xuống bụng thì có chút no.
Ợ một cái, cô lại ngả đầu về trên vai của Tiêu Thành Đạt.
Trên người anh ta, có một loại mùi vị, khiến cho cô cảm thấy quen thuộc, có thể cùng thứ mùi đó có chút khác nhau, nhưng là cô rất thích.
Mùi này rất nhẹ nhàng, không phải mùi nước hoa.
Tiêu Thành Đạt duỗi cánh tay dài cho cô làm gối, thanh âm có mấy phần nhỏ nhẹ: “Như này là đủ rồi?”
“Ừ, con cá này thật là lớn” Cô xoa xoa bụng, “Thật ra thì… Sư phụ, tôi vẫn có chút sợ”
“Sợ cái gì?”
“Đương nhiên là sợ có một ngày không thấy anh nữa.
Hoặc cũng giống như bạn của tôi trước kia, phản bội tôi.
Những người đó đều tốt với tôi, không phản bội tôi thì cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Nếu không nữa, thì chính là có rất nhiều bí mật, tôi không biết hết được… Tôi thật sự sợ”
Tiêu Thành Đạt nhìn theo sợi tóc của cô, trong mắt chớp động không rõ tình cảm: “Luôn phải biết thích ứng”
“Ý chính là, anh cũng sẽ đi?”
“Cô thấy sao?”
“Cũng phải, nếu anh có bí mật thì nhất định sẽ còn giữ tốt hơn bọn họ”
“Đối với những điều cô hỏi, tôi không có bí mật gì”
Đây là một câu nói hai nghĩa vô cùng thú vị Lâm Ngọc Linh nghĩ.
Nếu như cô hỏi sao, anh ta đáp vậy thì căn bản không gọi là bí mật.
Nhiều nhất cũng chỉ được tính là mặt cô không nghĩ đến mà thôi.
Nhưng cô không hỏi, anh ta không chủ động nói, vĩnh viễn cất giấu, vậy thật ra thì cũng không có gì sai biệt so với những người khác.
“Haiz, gừng càng già càng cay” Cô cảm thán, khóe miệng hiện ra vẻ cười khổ.
“Lâm Ngọc Linh”
“Tôi biết, nhưng là luôn cảm thấy khổ sở.
Rõ ràng thân cận như vậy, còn có nhiều chuyện như vậy, con người thật sự không thể chân thật chút sao?”
“Có lẽ là bảo vệ quá mức”
Đúng vậy.
Chu Hoàng Anh không phải là bảo vệ cô quá mức sao?
Nhưng kết quả thế nào?
Chớp mắt, Lâm Ngọc Linh đứng lên từ bên người Tiêu Thành Đạt: “Tôi đi chút”
Tiêu Thành Đạt cũng đứng lên, chút nào không do dự đi theo cô đi.
Bây giờ tối lửa tắt đèn.
Sợ rằng cô mà đi một mình sẽ gặp nguy hiểm.
Rời đi khỏi khu đống lửa.
Tiến vào rừng rậm mịt mù.
Lâm Ngọc Linh dừng bước lại: “Sư phụ, tôi đi sẽ trở về”
“Cùng nhau đi, trò chuyện một chút.”
Cô thở dài không ép anh ta về lại, hai người vai sóng vai đi về phía trước.
Gió đêm thối đi hơi ấm còn dư lại trên người.
Chân giẫm ở trên lá cây, phát ra tiếng vang “xào xạc”, khiến cho rừng rậm lạnh lẽo, đen kịt, yên tĩnh vắng lặng tăng thêm chút bầu không khí ghê rợn kinh khủng.
“Nghĩ đến anh ta?”
Lại là một hồi trầm mặc.
“Lâm Ngọc Linh”
Đột nhiên Tiêu Thành Đạt dừng bước lại Lâm Ngọc Linh cũng theo anh ta dừng lại, quay đầu lại, còn chưa chờ cô đứng vững, chợt bị người nắm vai, đè trên một thân cây.
Cảm bị anh †a khế nâng lên, đang lúc ánh trăng yếu ớt xuyên thấu qua lá cây, cô miễn cưỡng có thể thấy rõ tướng mạo người trước mặt Giờ khắc này sư phụ, không giống bình thường, “..
Đừng nói cho tôi đây không phải là đùa giỡn” Cô hít sâu một hơi, muốn tránh “Vậy cho nên, tôi không giống anh ta”
“Tôi biết ý anh.
Chẳng qua tôi cảm thấy lại tin tưởng một người đặc biệt nữa…”
Không đợi cô nói xong.
Ngón tay dài của anh ta đặt lên trên môi cô.
Ngay sau đó, cúi người một chút xíu Cuối cùng môi lạnh như bằng, in ở trên móng tay mình.
Lâm Ngọc Linh trợn to hai con ngươi, không dám tin nhìn người trước mặt.
Trong mắt anh ta mơ hồ giấu thương cảm không rõ từ đâu tới.
Cô một chút cũng không muốn nghĩ ngợi, cả người để trống rỗng, đứng tại chỗ ngấn ra, tay không kiềm được nằm chặt quần áo.
“Sư phụ.”
“Tôi không có thói quen đùa giỡn.”
“Anh, anh…”
“Trước kia là cảm thấy cô thích hợp.
Bây giờ cũng là cảm thấy cô thích hợp” Tiêu Thành Đạt nhàn nhạt đứng dậy, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, đưa lưng về phía cô: “Tôi sẽ không phản bội cô.
Bởi vì cô sẽ không cho tôi cơ hội này, tôi đối với cô cũng không có bí mật, ít nhất chuyện của tôi, cô đều biết hết”
Lâm Ngọc Linh hít sâu một hơi khôi phục lý trí.
Nhưng là, nhìn cái bóng lưng này cô không nói được lời gì, cổ họng giống như bị nghẹn lại, không nói ra lời Tiêu Thành Đạt cởi xuống áo khoác của mình, xoay người khoác lên trên người cô: “Vẽ sớm một chút”
“Chờ một chút”
Cô gọi lại người đàn ông đang rời đi.
“Sư phụ, anh đang dọa tôi đúng không? Dùng cách này khiến tôi bỏ đi những ý tưởng kia? Hay anh cho là, anh cố ý đối đùa bốn lưu manh với tôi, có chút vấn đề gì cũng không còn nữa?” Cô nhìn bóng lưng của anh ta, nước mắt trong mắt ầng âng dâng lên: “Anh thật không thể lừa gạt tôi một chút được sao?”
“Đừng thông minh quá.
Tôi đã lừa cô”
Đúng vậy.
Giả như thật sự có suy nghĩ không an phận để lừa gạt cô.
Như vậy sẽ không khiến cô vướng bận về mục đích người sư phụ này tiếp cận mình, mục đích ở lại với mình nữa.
Nhưng, làm như vậy cô lại càng không yên tâm.
Anh ta càng muốn giấu, cô lại càng muốn biết.
Cô thật sự không muốn người bên cạnh mình, gần gũi mình lại rời đi nữa.
Sư phụ anh ta… Thật sự không hiểu sao?
Đống lửa đốt đang cháy lớn.
Bên trong xe dã ngoại, cô gái đang ngủ say.
Phụt Một hớp bia từ trong miệng của Lục Vương phun ra ngoài, rơi vào trong đống lửa, khiến lửa nhỏ bùng lên, đốt củi kêu răng rắc.
“Chiêu này của anh độc thật đấy.
Có điều, Tiêu Thành Đạt anh nói cho tôi hay, chuyện anh nói lừa gạt cô ấy, rốt cuộc là muốn dùng kiểu đùa bốn lưu manh này để gạt đi câu hỏi của cô ấy, hay là dùng cách này để lấp liếm chuyện anh có cảm tình với cô ấy? Đừng giả bộ, nhìn ra được rồi.
Anh rất để ý quan tâm cô ấy”
“Cô ấy là học trò của tôi”
Tiêu Thành Đạt cầm một con cá, căn một cái, không thấy mùi vị gì “Tôi khinh.
Học trò cái gì? Đó cũng là học trò của tôi, nhưng anh có thấy tôi động lòng không?”
Lục Vương khit mũi coi thường: “Nói đến học trò, mẹ nó, học trò của tôi còn nhiều hơn anh, có thấy tôi để ý tới ai chưa?”
“Cho nên?”
“Anh chính là động tình rồi còn không dám nhận”
“Thì thế nào?”
“Dĩ nhiên phải mau chóng nắm bắt cơ hội.
Chu Hoàng Anh bây giờ coi như là đứng ở trước mặt cô học trò nhỏ kia, e rằng cô cũng sẽ ép mình không yêu.
Lúc này anh ra sân thế chỗ, không phải vừa hay à!
Danh Sách Chương: